Chương 31

Tác giả: Tinh Như Hứa

Edit & Beta: Tiểu Bao Tử

Mũi kiếm lạnh lẽo sáng như tuyết đã chạm tới cổ họng yếu ớt của Diệp Cô Thành, chỉ cần dùng thêm chút lực là có thể đâm thủng nơi quan trọng này, nhưng nó đã dừng lại.

Tô Kết buông lỏng tay, cong khóe miệng nói: "Trả cho ngươi."

Diệp Cô Thành theo bản năng bắt được trường kiếm đang rơi xuống. Kiếm là sinh mệnh của một kiếm khách, nó không thể bị bụi đất làm bẩn, càng không thể bị người khác đoạt đi, trừ khi người cầm kiếm đã là một người chết.

Diệp Cô Thành yên lặng nhìn Tô Kết, ánh mắt phức tạp: "Tại sao không gϊếŧ ta?"

Tô Kết nhàn nhạt nói: "Bởi vì ta không cần kiếm."

Diệp Cô Thành khàn khàn nói: "Nhưng một kiếm vừa rồi, không người nào trên đời này có thể đỡ được."

Tô Kết lộ ra vẻ mặt hơi kỳ quái, giống như đang nghĩ tới chuyện gì khiến anh cảm thấy bực mình: "Một kiếm này không thuộc về ta, ta cũng chỉ giống được mỗi cái hình mà thôi."

Diệp Cô Thành giật mình: "Chỉ có hình?"

Tô Kết gật đầu khẳng định: "Chỉ có hình."

Một kiếm này đến từ một đạo kiếm ý do đại lão cấp bậc truyền thuyết để lại, đại lão này có bao nhiêu trâu bò á hả, từng có một đại lục bị hắn một kiếm tách ra. Từ đó Sở hà Hán giới⁽¹⁾ cách biển nhìn nhau, biển này không giống với biển bình thường, mà là biển kiếm vực có kiếm khí và kiếm ý tàn sát bừa bãi, thiên đường cho kiếm tu, địa ngục với tu sĩ tầm thường.

Vậy nên da mặt Tô Kết có dày hơn nữa cũng không dám nói một kiếm đó của anh đã chạm tới chân ý trong kiếm đại lão.

Diệp Cô Thành im lặng một lát, hỏi: "Tại sao ngươi không cần kiếm?" Giọng điệu mang theo tiếc hận không thể tả được.

Tô Kết vẻ mặt nghiêm túc: "Bởi vì người luyện kiếm đều rất đáng ghét."

Câu này có hiệu quả kỳ diệu như câu "Nữ nhân vốn không nên luyện kiếm, luyện kiếm thì không phải nữ nhân" của Tây Môn Xuy Tuyết.

Diệp Cô Thành nghe vậy bỗng nhiên cười, giống như sông băng hòa tan: "Ta cũng rất đáng ghét?"

Tô Kết nhìn hắn: "Ta biết được ba kiếm khách chân chính, ngươi là người đáng ghét nhất."

Diệp Cô Thành: "Bởi vì ta muốn gϊếŧ ngươi?"

Tô Kết: "Không sai!"

Thành kiến của Tô Kết đều có nguyên do, trong thế giới của đại lão kia, anh đã bị một đám kiếm tu truy đuổi tới lên trời không lối, xuống đất không đường. Thân là lực lượng chiến đấu mạnh nhất trong thế giới đó, đám kiếm tu đều có chung một phong cách: Vạn năm cấm dục lão xử nam, một lời không hợp lao vào đánh. Bề ngoài lạnh như băng sương, trong lòng suy nghĩ hão huyền, kiếm tu không muốn nghịch thiên xé trời đều không xứng được gọi là kiếm tu.

Chính đám vũ khí hình người đó đã khiến quá trình làm nhiệm vụ của anh mỗi bước đều gian nan, thậm chí có một lần bị buộc đến tuyệt cảnh. Vì thế Tô Kết đã im lặng trở thành biến thái, cách thể hiện là anh đã cởi bỏ nam trang, mặc váy lên.

Mặc dù từ đó về sau nhiệm vụ của anh trở nên cực kỳ thuận lợi, luôn có người nguyện ý đi theo anh làm tùy tùng, thậm chí còn bao gồm một tên vũ khí hình người nào đó từng đuổi gϊếŧ anh. Nhưng anh không hề cảm thấy vui vẻ, cả quá trình làm nhiệm vụ gần như không lộ ra khuôn mặt tươi cười, vì thế còn được phong cho danh hiệu "Sương Tuyết tiên tử", ngồi vững trên ngôi vị đệ nhất tiên nữ Tu Chân Giới.

Tô Kết: mmp

(Từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng.)

Cũng do sau này phải trải qua ngày càng nhiều chuyện rớt tiết tháo, vô hạn hạ thấp giới hạn của anh. Nếu không chỉ bằng một lần sỉ nhục đó thôi, thành kiến của anh sẽ không phải "Người luyện kiếm đều rất đáng ghét", mà là "Người luyện kiếm đều đáng chết".

Dù không thể phủ nhận bọn họ có vài điểm rất đáng được người khâm phục.

Nhưng kêu anh luyện kiếm là không có khả năng, cả đời này cũng không thể.

Trong mắt Diệp Cô Thành chứa ý cười, đó là một nụ cười nhẹ nhàng và vui sướиɠ: "Nếu còn có một lần nữa, ta vẫn sẽ làm vậy!"

Không nhìn thấy một kiếm đó mới làm hắn hối hận không kịp.

Đáng tiếc hắn không nhìn thấy một kiếm này sớm hơn, nếu sớm hơn ba tháng. Không, chỉ cần sớm hơn một tháng hắn cũng sẽ thoát ra khỏi vũng lầy này. Nhưng, suy cho cùng đã chậm, quá muộn rồi......

Hắn đã không còn đường lui.

Diệp Cô Thành khẽ gật đầu với Tô Kết rồi xoay người rời đi, bóng lưng lộ ra vẻ quyết tuyệt và cô tịch không nói nên lời.

Tô Kết xoay người nhìn về phía Công Tôn Đại Nương đang ngồi dưới đất.

Hai người nhìn nhau một lúc, Công Tôn Đại Nương đột nhiên duỗi tay chạm lên mặt mình, xé lớp da trên mặt xuống. Lão bà nếp nhăn đầy mặt lập tức biến thành một tuyệt sắc giai nhân đẹp như thiên tiên.

Nàng đứng lên, vươn một tay về phía Tô Kết: "Ta nhận thua."

Tô Kết hơi bất ngờ nhướng mày: "Tại sao thế?" Công Tôn Đại Nương chắc phải biết rõ nhận thua sẽ có hậu quả gì.

Công Tôn Đại Nương xinh đẹp cười, gằn từng chữ: "Bởi vì ta cũng là một kiếm khách!"

Sáng nghe đạo, tối chết cũng cam!

Nếu không có niềm tin thẳng tiến không lùi chẳng ngại hy sinh thế này, vậy thì không thể nào trở thành một kiếm khách đỉnh cấp.

Công Tôn Đại Nương có phải là kiếm khách đỉnh cấp không?

Đương nhiên phải, bởi vì ngay cả Lục Tiểu Phụng cũng cho rằng, kiếm thuật của nàng không dưới Tây Môn Xuy Tuyết!

Tô Kết cảm thấy trong lòng hơi chấn động, nhưng chỉ thoáng lướt qua. Anh đưa viên hạt dẻ cho Công Tôn Đại Nương, nhàn nhạt nói: "Đi cho tốt."

Công Tôn Đại Nương cầm lấy hạt dẻ, tỉ mỉ lột vỏ, động tác duyên dáng như đang hái những cánh hoa. Cuối cùng nàng cầm thịt hạt dẻ, ngẩng đầu nhìn trời lẩm bẩm nói: "Ánh trăng lại sắp tròn rồi......"

Nói xong thì nuốt hạt dẻ xuống, sau vài nhịp thở người liền ngã trên đất không còn sức sống.

Tô Kết ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời, cảnh trăng tròn luôn gợi cho người ta nhớ tới đoàn viên, nhưng nếu ngươi chỉ có thể đối bóng thành ba người thì sao? Thế phải cô đơn lẻ loi đến nhường nào, chẳng trách Công Tôn Đại Nương nói khi trăng tròn tâm trạng nàng sẽ không tốt.

Giờ này khắc này, anh đặc biệt muốn gặp Hoa Mãn Lâu.

Chỉ có điều anh nhanh chóng kiềm chế cảm xúc, đi tới đánh giá thi thể Công Tôn Đại Nương. Người chết do trúng kịch độc rất khó coi, sắc mặt xanh đen, thất khiếu chảy máu. Tô Kết vuốt cằm, tự hỏi không biết có nên làm việc tốt đào một cái hố chôn nàng không đây, nhưng khi nghĩ tới mấy hài tử vô tội, anh vẫn vui vẻ quyết định để đối phương phơi thây ngoài đường.

Nhưng khi anh chuẩn bị cất bước rời đi, liền nghe được tiếng nói quen thuộc chứa đầy kinh ngạc vang lên phía sau: "Tô Kết?"

Tô Kết quay đầu thì nhìn thấy Lục Tiểu Phụng.

Lục Tiểu Phụng tất nhiên cũng thấy được thi thể Công Tôn Đại Nương ở trước mặt hắn.

Hai người im lặng nhìn nhau, cảnh tượng này rất giống Tô Kết đang định hủy thi diệt tích, đúng lúc lại bị Lục Tiểu Phụng tóm gọn cả người lẫn vật chứng.

Dựa theo kịch bản thông thường, bước tiếp theo Tô Kết nên noi theo Diệp Cô Thành, lãnh khốc nói với Lục Tiểu Phụng một câu "Ngươi đã nhìn thấy thứ không nên thấy, xem ra không thể giữ lại ngươi."

Nhưng Tô Kết mở miệng lại nói: "Nếu ngươi giỏi đào giun đến vậy thì đào hố chôn bằng hữu ngươi đi, dù sao ta cũng sẽ không chôn."

Lục Tiểu Phụng: "......"

Từ từ, hình như có chỗ nào sai sai?

Nhưng cuối cùng Lục Tiểu Phụng vẫn tự mình động thủ, Tô Kết muốn mạng Công Tôn Đại Nương hắn đã sớm biết. Hắn không ngăn cản, bởi vì hắn biết rõ Tô Kết muốn giết Công Tôn Đại Nương đương nhiên là có lý do, mà hắn cũng không có tư cách khuyên Tô Kết từ bỏ lý do này, Tô Kết cũng không có khả năng nghe lời hắn.

Giống như Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành cũng sẽ không nghe hắn nói.

Nhưng Công Tôn Đại Nương là bằng hữu của hắn, giúp nàng nhập thổ vi an cũng coi như Lục Tiểu Phụng đã làm hết chút nghĩa bằng hữu cuối cùng.

Mà Tô Kết cũng nói ra việc đêm nay anh gặp Diệp Cô Thành, Lục Tiểu Phụng kinh hãi xém chút nữa nhịn không được nhảy dựng lên.

"Ngươi nói ngươi gặp được Diệp Cô Thành lông tóc vô thương?"

Nhìn Lục Tiểu Phụng trợn tròn mắt, Tô Kết nhướng mày: "Sao thế, hắn không bị thương chẳng lẽ không phải chuyện tốt à?"

Lục Tiểu Phụng vẻ mặt ngưng trọng: "Nhưng mà ta lại thấy Diệp Cô Thành bị thương!"

Tô Kết: "Hắn bị thương rất nặng?"

Lục Tiểu Phụng gật đầu chắc chắn: "Không sống được bao lâu."

Tô Kết cười khẽ: "Người không sống được bao lâu nên ngoan ngoãn dưỡng thương, chứ không phải chạy ra ngoài gϊếŧ người."

Lục Tiểu Phụng đột nhiên nghĩ tới điều gì, trầm giọng nói: "Ngươi có ngửi được mùi gì trên người hắn không?"

Tô Kết trầm mặc một lát, âm trắc trắc nhìn Lục Tiểu Phụng: "Ngươi cho rằng ta là chó à?"

(Nụ cười chế nhạo khiến người ta ớn lạnh.)

Lục Tiểu Phụng nghẹn họng, vội vàng lắc đầu: "Ta đã nhìn thấy miệng vết thương của Diệp Cô Thành, đã sinh mủ thối rữa, cho dù hắn có thể mạnh mẽ chống đỡ cũng không có cách nào che dấu mùi hôi thối trên người."

Tô Kết hừ lạnh: "Không có, hắn rất thơm, tốt hơn ngươi nhiều lắm."

Lục Tiểu Phụng: "...... Ta đã tắm rồi."

"Ta có nói ngươi thúi sao?" Tô Kết cười như không cười nhìn chằm chằm hắn, "Ta đang nói tới bọ chét trong bộ xương ngựa của ngươi đấy!"

Lục Tiểu Phụng: "......"

Lục Tiểu Phụng trong lòng âm thầm đáp: Ta cảm thấy điểm này ta không sánh bằng ngươi, nhưng ta không dám nói.

Sau khi an táng Công Tôn Đại Nương Lục Tiểu Phụng vội vàng đi tìm Diệp Cô Thành bị thương, hắn biết rất rõ người không bị thương mới là Diệp Cô Thành thật, vậy y chắc chắn đang trốn ở đâu đó, tại sao y lại muốn tìm một thế thân để thay thế mình? Hơn nữa còn giả vờ trọng thương sắp chết? Lục Tiểu Phụng mơ hồ nhận ra hắn đã nhìn thấy góc băng sơn của một âm mưu động trời.

Ngay khi Lục Tiểu Phụng rời đi chỉ còn lại một mình Tô Kết, anh lại nhớ đến ngọn đèn có thể cháy đến bình minh kia, vì thế đi về phía biệt viện.

Vài ngày sau một tin tức lấy thế sét đánh nhanh chóng truyền khắp Kinh thành, chỉ những người có được đoạn băng đặc thù mới có thể vào cấm cung theo dõi trận quyết đấu giữa hai đại kiếm khách. Mà người phát hành đoạn băng không phải ai khác chính là Lục Tiểu Phụng, hơn nữa tổng cộng chỉ có sáu vị trí.

Tô Kết nói với Hoa Mãn Lâu: "Hắn chắc chắn sẽ không đưa cho ngươi, bởi vì hắn biết cho dù có đưa ngươi cũng sẽ không đi. Chỉ không biết hắn có nghĩ tới ta không đây?"

Hoa Mãn Lâu cười hỏi: "Ngươi thật sự muốn đi à?"

"Thật ra cũng không phải." Tô Kết dùng đầu ngón tay vuốt ve hàm dưới, không chút để ý nói: "Người tặng mộc qua cho ta, ta xin đáp lại quỳnh cư cho người⁽²⁾. Hôm qua ta chợt nhớ ra trong tay có một thứ, chắc có thể giúp được Lục Tiểu Phụng, nhưng mà phải nhìn xem hắn có đáng để ta làm vậy không."

Hoa Mãn Lâu im lặng hồi lâu, rồi hỏi: "Nếu ngươi đã xem Lục Tiểu Phụng là bằng hữu, cần gì phải cân đo đong đếm coi có đáng giá không?"

Đúng vậy, trợ giúp bằng hữu chẳng lẽ không phải đạo nghĩa không thể chối từ ư?

Một lát sau Tô Kết thở dài nói: "Bởi vì Lục Tiểu Phụng là bằng hữu của ta, nhưng Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành lại không phải. Trợ giúp bằng hữu của bằng hữu cũng là đạo nghĩa không thể chối từ sao?"

Hoa Mãn Lâu chém đinh chặt sắt trả lời: "Với ta mà nói, phải."

Tô Kết lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Được được, ta tự mình đi tìm hắn là được rồi chứ. Tuy rằng thứ đó rất quý giá, nhưng bây giờ nó đã vô dụng với ta rồi, coi như hôm nay đi làm một việc thiện vậy."

Nói xong anh vẫy vẫy tay với Long Tiểu Vân cách đó không xa: "Đồ nhi, theo sư phụ ra cửa một chuyến."

- -------------------

(1) Sở hà Hán giới

Là tên con sông định ra biên giới giữa nước Sở và nước Hán. Ai chơi cờ tướng thì giữa bàn cờ thường có ghi bốn chữ này.

Trong đây không phải nói về nước Sở và nước Hán nhé, chỉ là hình dung hai bên bị chia cắt bởi một vùng biển, nên tui ghi nguyên văn cho hay.

(2) "Người tặng mộc qua cho ta, ta xin đáp lại quỳnh cư cho người."

Hai câu này nằm trong bài "Mộc qua 1" của Khổng Tử:

Đầu ngã dĩ mộc cô (qua).

Báo chi dĩ quỳnh cư.

Phỉ báo dã,

Vĩnh dĩ vi hảo dã.

Dịch nghĩa:

Người quăng sang tặng ta trái mộc qua.

Thì ta đáp lại bằng món ngọc cư đẹp đẽ.

Chẳng phải là để báo đáp,

Mà là để giao hảo với nhau lâu dài vậy.

mộc qua: dây mậu mộc, trái như trái dưa nhỏ, chua, ăn được.

quỳnh: sắc đẹp của ngọc.

cư: tên một thứ ngọc để đeo.

(Nguồn: thivien.net)