Chương 12 (H)

12. Hắn nhìn nàng bị hòa thượng liếʍ hoa huyệt, liếʍ đến cao trào (H)

Trên mặt đất phía dưới tượng phật vàng kim sắc trang nghiêm túc mục, cả người Bàn Nhược xụi lơ vô lực nằm trên mặt đất, yếm đỏ bị kéo xuống ném một bên, cặρ √υ" tuyết trắng đầy đặn không ngừng phập phồng theo hô hấp dồn dập, trên mặt che kín dấu tay dấu răng dấu vết bị hòa thượng đùa bỡn, cặp chân trắng nõn trần trụi bị hòa thượng dễ như trở bàn tay tách ra, háng bị giữ chặt, một cái đầu trơn bóng chôn ở chỗ chân tâm, dùng đầu lưỡi vừa thô vừa to liếʍ lên huyệt khẩu phấn nộn đang chảy ra mật dịch.

"Ân .... a .... không ... cần liếʍ nơi đó ....a..." Đầu lưỡi ướt nóng trơn trượt bỗng nhiên vói vào huyệt khẩu liếʍ từ trong ra ngoài, Bàn Nhược chịu không được kêu thảm thiết, mật dịch chảy xuống càng nhiều, hai chân vô lực run rẩy gắt gao kẹp lấy cái đầu đang ở giữa hai chân, thân mình xoắn lại nàng hướng hoa huyệt đến cái miệng khiến nàng dục tiên dục tử kia.

Hòa thượng cảm nhận được phản ứng tâm khẩu bất nhất của nàng, hắn nở một nụ cười da^ʍ tà, càng thêm ra sức vùi đầu liếʍ láp, chất lỏng kia càng ngày chảy càng nhiều, hắn dùng sức liếʍ mυ"ŧ, liếʍ láp, phát ra thanh âm tấm tắc, hắn thường thường đem đầu lưỡi dày kia đâm vào bên trong hoa huyệt câu ra càng nhiều mật dịch.

"A...a....a .... từ bỏ ....a ...muốn chết a...a...." Thật mau Bàn Nhược quân lính tan rã, tiếng khóc tiếng cầu xin không ngừng, một bàn tay nàng nắm chặt chiếc yếm đỏ kia, thân mình vì kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt mà co rút lại, nàng cảm giác ba hồn sáu phách của mình đều bị đầu lưỡi hút đi.

Đầu lưỡi lớn kia vậy mà liếʍ lên phía trước đi đến hoa đế bị đùa bỡn đứng thẳng sung huyết, ngậm hết vào miệng rồi hút thật mạnh một cái.

"A....a....a...a...a..." Rốt cuộc Bàn Nhược không chịu nổi, hai mắt nhắm lại, thét một tiếng cao vυ"t, hoa kính co rút mãnh liệt, phun ra dâʍ ɖị©ɧ bắn lên trên mặt hòa thượng.

Hòa thượng sắc tình vươn đầu lưỡi liếʍ sạch sẽ dâʍ ɖị©ɧ bên miệng, nhìn mỹ nhân bị mình chơi đến cao trào, dục hỏa tăng vọt đồng thời cũng đắc ý không thôi, đứng lên giải khai dây quần của mình, phóng thích ra căn cự vật dự tợn màu đỏ tím.

Hắn nâng một bên chân trắng nõn của Bàn Nhược lên, mắt thấy cự long sắp đi vào nộn huyệt vẫn chảy ra mật dịch, bỗng nhiên hòa thượng kêu lên một tiếng, hai mắt tối đen, té xỉu xuống bên cạnh.

Bỗng nhiên bị biến cố như vậy Bàn Nhược nhảy dựng lên, lúc này mới phát hiện sau lưng hòa thượng không biết thời điểm nào đứng một nam nhân, đến khi thấy rõ mặt hắn, là nhi tử của Diệu Nhân sư thái.

Biểu tình hắn lạnh băng, nhưng trong cặp mắt sâu thẳm như sói kia con ngươi lại mang lửa giận mà Bàn Nhược nhìn không hiểu, nàng ý thức được giờ phút này mình trần như nhộng, tư thế còn mười phần dâʍ đãиɠ nằm trên mặt đất, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng, nhớ tới quần áo bên cạnh vội vàng với đến để che lấp, nhưng thân mình mẫn cảm vừa mới bị hòa thượng đùa bỡn đến cao trào giờ phút này bủn rủn vô lực, nơi nào còn dậy nổi.

Huyệt khẩu phấn nộn giờ phút này còn róc rách chảy ra mật dịch, Lương Trí thấy bộ dạng hai chân mở lớn dâʍ đãиɠ của nàng, dục hỏa đốt người đồng thời có loại phẫn nộ bị thê tử phản bội yêu đương vụиɠ ŧяộʍ với người khác.

Người mấy ngày trước mới bị hắn phá thân, nhanh như vậy đã bị nam nhân khác đùa bỡn cao trào tận hai lần, nếu không phải hắn tâm huyết dâng trào bỗng nhiên đến hậu viện tìm nàng, không ngờ thế nhưng nghe một chút tiếng vang ở Phật đường, chuồn êm tiến vào, hắn nhìn thấy nửa phần thân thể trơn nhẵn mềm mại của nàng bị hòa thượng đè trên mặt đất, ngón tay thô dày ngăm đen đang mãnh mẽ cắm ở nơi chân tâm phấn nộn, rất nhanh đem cái nữ nhân dâʍ đãиɠ này đùa bỡn đến ngâm nga kiều suyễn, dâʍ ŧᏂủy̠ văng bốn phía.

Lúc ấy cũng không biết như thế nào, Lương Trí thấy một màn như vậy, du͙© vọиɠ dưới háng nháy mắt phồng lên, nhưng hắn lại ngạnh sinh sinh dừng chân, dấu mình ở chỗ tối nhìn Bàn Nhược bị nam nhân khác dùng ngón tay gian da^ʍ đến cao trào, bị hòa thượng dùng đầu lưỡi liếʍ đến cao trào, vậy mà hắn ẩn ẩn có một loại cảm giác hưng phấn, nhưng lại vì phản ứng cùng hành vi dâʍ đãиɠ của Bàn Nhược cảm thấy trơ trẽn cùng phẫn nộ.