Chương 16 (H)

16. Nữ chủ bị hòa thượng đáng khinh ....(H)

Nàng nhịn không được lắp bắp kinh hãi vì kích cỡ vật trong tay, tựa hồ so với cái của Lương Trí thô cứng hơn rất nhiều, nhan sắc cùng bộ dáng cũng xấu hơn rất nhiều, gân xanh dữ tợn nhô lên trên thân vật màu đỏ tím kia, nhìn khủng bố mười phần.

Bàn Nhược do dự tách chân ra, ngồi lên trên người hòa thượng, nàng vươn hai ngón tay tách huyệt khẩu vẫn còn ướŧ áŧ như cũ, nhắm vào qυყ đầυ cực đại, động tác mười phần gian nan thong thả đè ép đi xuống.

"Ân ... Thật lớn" Bàn Nhược không nghĩ đến qυყ đầυ mắc kẹt ở huyệt khẩu, nàng không dám dùng sức, sợ làm mình bị thương, chỉ có thể chậm rãi giằng co, không bao lâu đôi chân non mịn run lên, cũng may thân thể này dâʍ đãиɠ hoa huyệt tự động phân bố ra mật dịch, hoa kính ướŧ áŧ, sau khi cảm giác được đã đủ, Bàn Nhược chậm rãi trầm thân mình xuống, rốt cuộc dương cụ dữ tợn kia cũng gian nan thong thả tiến vào trong cơ thể nàng, nhưng vẫn lộ ra một đoạn dài ở bên ngoài.

Giờ phút này nàng không quản được nhiều như vậy, vừa rồi động tác ma sát thong thả như vậy làm dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ngập hoa huyệt của nàng, nàng không cầm lòng được làm hoa huyệt hàm chứa nửa cây dương cụ, vặn eo lắc lư, môi đỏ tràn ra rêи ɾỉ: "A... Thật thô... thật thoải mái... ân ... a..."

Thân gậy thô tráng dữ tợn theo động tác của nàng mà ma xát vách trong ướŧ áŧ của hoa huyệt, thậm chí Bàn Nhược có thể cảm giác rõ ràng hình dạng cùng gân xanh nhô lên che kín trên mặt của vật kia, thể nghiệm này cùng động tác kịch liệt của Lương Trí mang lại là không giống nhau.

Hoa huyệt càng ngày càng ướt, càng ngày càng ngứa cùng khó chịu, biên độ cọ xát vặn vẹo này đã không thỏa mãn được nàng, Bàn Nhược đánh bạo vừa hàm chứa căn dương cụ vừa trầm thân mình xuống thêm, thẳng đến khi qυყ đầυ cực đại kia chọc thật sâu đến hoa tâm của nàng mới dừng lại, làm nàng giật mình chính là dù đã đến nơi sâu nhất của nàng mà vật đỏ tím kia vẫn còn lộ một bộ phận ở bên ngoài, không có cắm hoàn toàn vào.

"Vật này cư nhiên dài như vậy" Bàn Nhược thở hổn hển, sau đó nàng điều chỉnh lại dáng ngồi thỏa mái một chút, mông trắng di chuyển trên dưới hàm chứa lấy căn dương cụ thô dài kia đưa đẩy.

"Ân .... a.... Thật thoải mái... a.... thật... thô.... thật lớn .... a... a...." Nàng không ngừng kêu, động tác nhanh hơn, qυყ đầυ cực đại theo động tác của nàng không ngừng chọc vào hoa tâm, hoa huyệt càng lúc càng nóng, càng ngày càng ướt, thân mình mẫn cảm rất nhanh trong động tác tự an ủi thọc vào rút ra mà đạt tới cao trào.

Nàng kiều suyễn không thôi, mồ hôi ướt đầm đìa, nhưng hoa huyệt hàm chứa vật kia tựa hồ theo động tác thọc vào rút ra trở lên lớn hơn, Bàn Nhược cảm giác khó chịu hoa kính bị căng lên, sắc mặt nàng ửng hồng dùng tư thế dâʍ đãиɠ hiện tại, hai chân bủn rủn cùng hàm chứa vật kia, bò lên l*иg ngực của hòa thượng nhắm mắt rồi rất nhanh ngủ say.

Bàn Nhược tỉnh lại là bị người thao tỉnh, vừa mở mắt liền nhìn thấy thân mình ngăm đem cường tráng của hòa thượng đang đè lên người mình, dương cụ dữ tợn giống như lưỡi dao, từng chút từng chút dùng sức thọc vào rút ra trong cơ thể nàng, giống như muốn đâm thủng nàng.

"A... chậm một chút.... a... đại sư ... ngươi chậm một chút.... nhân gia... nhân gia ... bị ngươi làm đau quá...." Bàn Nhược nước mắt lưng tròng nhìn hắn, đôi tay ngọc tự nhiên mà ôm lên bả vai của hòa thượng, môi đỏ thở dốc cầu xin.

Hòa thượng thấy bộ dàng nhu mì yêu kiều như vậy của nàng, tâm thần rung động, động tác chậm lại, bàn tay to ngăm đen vuốt ve đôi ngực tuyết trắng của nàng, nở nụ cười dâʍ đãиɠ nói: "Bần tăng xem ra, tiểu mỹ nhân bị thao cực sảng đi, hàm chứa côn ŧᏂịŧ lớn của bần tăng ngủ một đêm, ni cô cơ khát như vậy, bần tăng chưa từng thấy qua đâu."

"Â... a... đại sư ...xoa ... thật thoải mái.." kɧoáı ©ảʍ tê dại bủn rủn làm nàng phát ra những tiếng rêи ɾỉ yêu kiều, thân thể mềm mại chủ động gần sát đón ý nói hùa, ưỡn lên ngực ngọc để hòa thượng thuận tiện đùa bỡn.