Chương 10

Tác giả: Y Đình Mạt Đồng

Edit+beta: Diệp Hạ

Dọn tới thành phố S, Diệp Đàm cũng không có chuyện gì không thể thích ứng, đều là cùng một nước, đồ nào cũng có, chỉ là ngôn ngữ bất đồng, nhưng dùng tiếng phổ thông cũng có thể giao tiếp.

Cung Thiếu Đường ở bên này có nhà ở, thuê cho Diệp Đàm một phòng ở dưới lầu, như vầy lui tới cũng tiện hơn rất nhiều.

Cung Thiếu Đường mỗi ngày sớm hay muộn cũng đều xuống lầu ăn cơm cùng Diệp Đàm, giữa trưa ăn ở công ty, mỗi ngày cũng sẽ thúc giục Diệp Đàm vẽ tranh, không để cậu dồn lại công việc trong một tuần trước khi giao bản thảo, để tránh làm việc và nghỉ ngơi không tốt lại bị bệnh dạ dày.

Diệp Đàm cũng đã gặp Hàn Mặc Lẫm cùng Tô Cảnh Thần, còn đi cùng Cung Thiếu Đường đến công ty. Cung Thiếu Đường giới thiệu với mọi người, nói cậu là phu nhân chủ tịch, làm mọi người cứ kêu cậu như vậy, Diệp Đàm xấu hổ nghĩ, về sau sẽ không bao giờ đến cái công ty kia nữa.

Buổi tối cơm nước xong, hai người bưng trà đứng bên cửa sổ ngắm phong cảnh.

Ở chỗ này có thể nhìn thấy cảnh đêm thành phố S, rất đẹp, rất hoa lệ, là một loại hưởng thụ.

Mỗi lần cùng Cung Thiếu Đường đứng ở chỗ này, Diệp Đàm đều không thể không suy nghĩ —— nếu tình này không thành, vậy liệu còn có thể thưởng thức cảnh đẹp trước mắt hay không?

Vô số lần đáp án đều là khẳng định, bởi vì một chút an bình này, một phần làm bạn này, trước mắt cậu thấy thảy đều rất vừa lòng. Có lẽ lần này cũng không thể lâu dài, nhưng cậu lại tham lam nơi này.

"Đúng rồi, chiều mai tôi phải về nước một chuyến, xử lý chút chuyện." Cung Thiếu Đường nói.

Thường xuyên qua lại hai bên là chuyện bình thường, Diệp Đàm gật gật đầu.

"Em phải ăn cơm đủ bữa, ngủ đúng giờ, đừng làm cho tôi lo lắng."

"Ừm."

"Thấy chán thì có thể ra ngoài dạo một chút, đừng buồn ở nhà."

"Biết." Cũng không biết là bắt đầu từ khi nào, Cung Thiếu Đường nói rất nhiều. Diệp Đàm cảm thấy khá tốt, tuy rằng có đôi khi cũng thấy hắn rất dài dòng, nhưng tóm lại là một phần quan tâm, mà sự quan tâm giống như thế này giờ đây đã không có ai có thể cho cậu nữa.

"Đã vài ngày em không ra cửa, ngày mai tiễn tôi đi?" Cung Thiếu Đường yêu cầu.

Diệp Đàm nhìn nhìn hắn, gật đầu nói: "Được."

Cung Thiếu Đường vui vẻ, "Vậy ngày mai chúng ta đến sân bay ăn sáng?"

"Được."

"Nếu không thì em trở về với tôi đi?"

Diệp Đàm không hề nể mặt, "Không đi."

Lúc sau lại nói thêm một câu, "Ba ngày sau giao bản thảo."

Cung Thiếu Đường thư thái, mỉm cười nói: "Đã quên việc này, vậy, sáng mai tôi sẽ gọi em."

Từ khi Diệp Đàm trở về cùng Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường cười rất nhiều, làm Diệp Đàm cảm thấy cái khoảng cách kia cũng dần bị kéo gần lại.

Diệp Đàm giao bản thảo, tâm tình rất không tồi, liền chuẩn bị đặt một ít thức ăn nhanh ngày thường Cung Thiếu Đường cho là rác rưởi khao bản thân một chút.

Ngay khi đang chọn món, Cung Thiếu Đường điện thoại tới.

Mấy ngày nay ngày nào Cung Thiếu Đường cũng gọi một lần, nhưng hôm nay hình như có hơi sớm.

"Hửm?" Diệp Đàm tiếp điện thoại.

Cung Thiếu Đường mỉm cười hỏi: "Giao bản thảo rồi?"

"Mới vừa giao xong." Vẫn rất thuận lợi, cũng không gấp gáp.

Cung Thiếu Đường nói: "Vậy phiền em một chuyện."

"Làm sao vậy?"

"Tôi có một tư liệu một giờ sau phải dùng, tôi lại để quên ở công ty, em có thể đến đó một chuyến, giúp tôi chụp ảnh văn kiện rồi gửi qua đây được không?"

Này cũng không phải chuyện lớn gì, nhưng mà...... "Thư ký không thể làm sao?"

Cung Thiếu Đường nói: "Tôi để ở két sắt trong văn phòng, cần nhập vân tay."

Lần trước Cung Thiếu Đường mang Diệp Đàm đến công ty, cường ngạnh lưu vân tay cậu vào, nói nếu có việc gấp gì, Diệp Đàm cũng có thể làm giúp hắn.

"À, vậy giờ tôi lái xe qua."

"Được. Chậm một chút."

"Biết."

Đổi quần áo, Diệp Đàm cầm chìa khóa xe ra cửa.

Các thư ký được Cung Thiếu Đường phân phó, đang đợi Diệp Đàm tới.

Diệp Đàm một mình vào văn phòng, vừa đi đến bàn, liền nhìn thấy bên trên đặt một khung ảnh, là ảnh chụp của cậu.

Cũng không biết là chụp khi nào, nhìn cảnh tượng hẳn là ở siêu thị, cậu đang chọn đồ, hẳn là lúc cùng Cung Thiếu Đường đến siêu thị, Cung Thiếu Đường chụp lén. Lần trước cậu tới, trên bàn còn chưa có khung ảnh, chỉ có trên tường treo kia là bức tranh vẽ cậu và Cung Thiếu Đường đã được vẽ từ lâu.

Nói đến bức tranh trên tường kia, khi cậu rời Cung Thiếu Đường đã mang hết tranh đi. Thời gian đó cậu vẽ không ít tranh của mình cùng Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường cũng đã thấy qua, còn khen cậu vẽ rất đẹp. Sau khi mua nhà, những bức vẽ đó đã bị cậu ném vào phòng chứa, chưa từng mở ra. Vẫn là vào lúc cậu nằm viện, Cung Thiếu Đường về nhà lấy quần áo cho cậu, trong lúc vô tình tiến vào phòng chứa mới phát hiện.

Thư ký bưng cà phê tiến vào, nhìn thấy Diệp Đàm đang xem ảnh chụp, liền mỉm cười nói: "Phu nhân, về sau ngài với sếp cùng nhau chụp một tấm khác đi. Sếp nói ảnh này vất vả lắm mới chọn được một tấm, mấy ảnh khác đều khó coi."

Nói mới để ý, cậu cùng Cung Thiếu Đường hình như thật không có một tấm ảnh chụp chung nào. Mà kỹ thuật chụp ảnh của Cung Thiếu Đường phỏng chừng là rất tệ, bằng không sao lại không chụp được mấy tấm ảnh đẹp?

"Khung ảnh này được thêm khi nào? Lần trước tôi tới cũng không thấy."

Thư ký nói: "Vẫn luôn có, lúc trước là một bức ảnh khác, hình như là trước một quán bánh quẩy. Hai ngày trước khi ngài đến công ty tham quan, khung ảnh bị dì dọn vệ sinh không cẩn thận làm vỡ. Sếp lại muốn khung ảnh giống như cũ, đặt hàng làm mất mấy ngày, cho nên ngài không thấy được."

"Thì ra là thế." Diệp Đàm cười đáp lời, có lẽ ở nơi cậu không biết, Cung Thiếu Đường cũng có chút thật lòng với cậu. Tấm ảnh trước kia, tám chín phần cũng là chụp lén.

"Ngài đừng vội, tôi đi ra ngoài trước, có chuyện gì hãy kêu tôi."

"Được."

Diệp Đàm gật gật đầu, chờ sau khi thư ký rời khỏi, mở két sắt, chụp từng tờ văn kiện, sau đó gửi hết cho Cung Thiếu Đường.

Sau khi Cung Thiếu Đường nhận được, nói một câu ngày mai lại gọi cho em, kêu cậu chăm sóc bản thân cho tốt.

Diệp Đàm nhìn ảnh chụp, cười cười, cất đồ xong rồi rời đi.

Cung Thiếu Đường ở bên ngoài hơn nửa tháng, tối nay mới mệt mỏi gấp gáp trở về.

Hắn đột nhiên trở về cũng chưa nói một tiếng, Diệp Đàm cũng không biết, vừa lúc bắt gặp Diệp Đàm đang ăn mấy thực phẩm rác rưởi. Nhưng lời nói tới bên miệng cũng không đành lòng trách Diệp Đàm, coi như không thấy gì, duỗi tay ôm lấy Diệp Đàm.

Không thể nói là chột dạ hay là nhớ nhung, Diệp Đàm để yên cho hắn ôm, cũng không nói cái gì.

Cung Thiếu Đường ở bên tai cậu nhẹ giọng nói: "Nhớ em."

Diệp Đàm cười cười, "Ngày hôm qua gọi điện thoại anh cũng không nói sẽ về."

Thấy Diệp Đàm nói chuyện với mình rất tự nhiên, giống như bọn họ đã quay lại thời điểm hạnh phúc nhất của hai người, hắn cũng thật vui vẻ, "Vốn là cho rằng còn phải kéo dài thêm mấy ngày nữa mới có thể ký hợp đồng, không nghĩ tới ngày hôm qua nói chuyện với em xong, đối phương đã tới rồi, cho nên ký xong tôi liền lập tức trở lại."

Diệp Đàm lên tiếng.

Vị gà rán vẫn luôn vấn vương trước mũi Cung Thiếu Đường, Cung Thiếu Đường cảm thấy còn như vậy thì mình sẽ không thể giả vờ nữa, liền nói với Diệp Đàm: "Muốn ăn cháo không, đến chỗ tôi nấu cho em một chút nhé?"

Diệp Đàm đang lo phải làm như thế nào mới có thể để Cung Thiếu Đường đi nhanh, liền thống khoái gật đầu nói: "Được, đi thôi."

Vì thế hai người lên lầu, sau khi ra Cung Thiếu Đường liếc mắt nhìn bảo tiêu, đem những thực phẩm rác rưởi đóng gói ném hết ra ngoài.

Cơm nước xong, hai người ngồi ở trên sô pha uống trà.

Diệp Đàm nhớ tới ảnh chụp ở trên bàn văn phòng, liền lấy di động ra, nói: "Chúng ta cùng nhau chụp một tấm đi?"

Cung Thiếu Đường nhìn Diệp Đàm, một lúc sau liền hiểu ra, vì thế đứng dậy vào trong phòng cầm máy ảnh ra, lại kêu một bảo tiêu tiến vào, chụp cho hai người mấy tấm ảnh chung. Chờ bảo tiêu đi ra ngoài, hai người lại tùy tiện chụp cho nhau thêm mấy tấm, sau đó lại cùng nhau tự chụp, bởi vì nhìn không tới, cho nên ảnh tự chụp luôn hơi kém một chút, nhưng cũng rất vui.

Đùa giỡn, vui cười, Cung Thiếu Đường ôm chầm Diệp Đàm, sau đó lấy ra từ trong cặp một bao văn kiện, mở ra, bên trong là giấy xin kết hôn đồng tính ở nước ngoài. Trong đó một trang Cung Thiếu Đường đã điền xong, một trang khác hiển nhiên là cho Diệp Đàm.

Cung Thiếu Đường nhìn cậu, nghiêm túc nói: "Thời gian chúng ta ở chung còn rất ngắn, nhưng tôi đã nhận định em rồi, tôi biết EQ của mình kém rất nhiều, nhưng bởi vì kém, cho nên gặp gỡ một người không phải dễ dàng, cũng không dễ dàng thay đổi. Cảm xúc của em với tôi, có khả năng còn cần thời gian rất lâu để suy ngẫm, khảo nghiệm, tất cả đều có thể, tôi chờ. Cái này em lấy về đi, chờ đến một ngày em cảm thấy có thể tin tưởng tôi, chúng ta liền đi đăng ký, được không?"

Sẽ dò hỏi "Được không?", "Có thể chứ?", Tất cả đều là sau này Cung Thiếu Đường mới học được. Nhưng nếu đã hỏi Diệp Đàm như vậy, Diệp Đàm cũng nguyện ý nói ra ý nghĩ của mình, có thể làm cho ngăn cách của bọn họ càng ngày càng nhỏ, cậu cũng chấp nhận nhiều lời.

Diệp Đàm cười cười, thả văn kiện lại vào túi, nói: "Tôi muốn xem kỹ lại."

"Đương nhiên." Nói, Cung Thiếu Đường ghé sát vào Diệp Đàm.

Diệp Đàm không có trốn, rốt cuộc Cung Thiếu Đường cũng hôn được người mình yêu rồi.

Ba năm sau ——

Diệp Đàm cùng Cung Thiếu Đường ngồi trên phi cơ, trong cặp là hai tờ giấy xin kết hôn, bọn họ muốn đi kết hôn.

Đoạn tình yêu này rốt cuộc cũng đã vẽ ra một kết cục xinh đẹp mỹ mãn—— có thể có quanh co lòng vòng, nhưng chỉ mong không phụ kiếp này.

【 Hoàn toàn văn 】

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn đã xem. 《 Hoạ ái 》 đến đây đã hoàn toàn bộ.

Viết xong văn của Cung Thiếu Đường, tôi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Chúng ta tân văn thấy!

Tân văn 《 thẳng tiến không lùi [ điện cạnh ]》 đem với 9 nguyệt 21 ngày khai văn, còn thỉnh nhiều hơn duy trì! Weibo có tân văn chuyển phát rút thăm trúng thưởng, có hứng thú có thể chuyển một phát.