Chương 30

Hai hàng lông mày dưới cặp kính của cô khẽ chau lại, bấy giờ cô mới lần theo tiếng kêu vừa làm mình giật mình, hướng đôi mắt màu hổ phách về nơi đó.

Cô thấy trước cửa chính của lớp 11/1, một cô gái mặc áo thun ngắn, quần hot pants ở lớp khác đang ngước mặt, cười rạng rỡ và nói gì đó với cậu ấm mặc sơ mi trắng. Trong lúc cười đùa, cô nàng luôn luôn có những cử chỉ kiễng chân, nhích lại gần đầy duyên dáng, thấp thoáng thấy được đường cong thướt tha nơi hông.

Bản thân Hạ Diên Điệp là con gái mà còn thấy đã mắt với vóc dáng của cô ấy.

Nghĩ đến đây, cô chuyển hướng, nhìn cái người đứng trước cô gái kia.

Du Liệt đang đứng ngược hướng ánh sáng, tạo ra một tầng bóng nhạt dưới tóc anh, bao phủ vầng trán và một nửa sống mũi thẳng tắp.

Dường như gương mặt anh lúc này chẳng có biểu cảm gì.

Còn cậu con trai đứng kế bên anh, kề sát tường, thấp hơn anh nửa cái đầu thì nấp sau bức tường để không cho cô gái vừa đến lớp thấy mình, còn nắm một thứ gì đó tròn trịa trong tay.

Hạ Diên Điệp không thấy rõ đó là gì.

Sau khi nói vài câu, chẳng biết cậu cả sơ mi trắng đã thốt những lời lạnh lùng gì mà sự tươi tắn trên gương mặt cô gái trước cửa lớp thoáng chốc vỡ tan, dường như cô ta còn có phần bực bội, phất tay bỏ đi.

"Cut!"

Cao Đằng nhảy ra, nhấn đồng hồ bấm giây đang cầm.

Sau đó, cậu ấy nhíu mày, tặc lưỡi trầm trồ: "Tiếc quá, cộng lại mới kiên trì được một phút mười hai giây thôi, Đinh Hoài Tình phải cố gắng hơn nữa mới được!"

Du Liệt bình thản bật cười. Anh sải đôi chân dài, đạp mông Cao Đằng - người vừa định lủi ra ngoài: "Cậu rảnh thế sao không quét lớp đi?"

"Ơ, sao anh Liệt biết đó là ước mơ thời tiểu học của tôi?"

Hai người ra khỏi lớp.

Diêu Hoằng Nghị đi sau cùng cũng ra ngoài cùng họ với biểu cảm đầy chê bai: "Đồ dở hơi!"

"..."

Hạ Diên Điệp quay về, vẻ mặt khó nói nên lời.