Chương 51

Phần tóc mái được ngón tay thon dài vuốt gọn lên lại xòa xuống, nhỏ nước xuống đuôi mắt sắc sảo, Du Liệt từ từ ngước mắt lên, cất giọng nói lạ lùng, khàn khàn do ngâm mình dưới nước:

“Hạ, Diên, Điệp?”

“...”

Hạ Diên Điệp ngạt thở, hoàn hồn: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đây là nhà tôi, câu này phải để tôi hỏi cậu mới phải.”

Du Liệt không còn có vẻ sắc bén, mạnh mẽ, đầy tính công kích như mấy giây trước nữa, anh hơi nghiêng người, tựa vào mặt đá cẩm thạch trắng mát lạnh, đôi mắt đen láy lười biếng liếc xéo, khiến người ta ngạt thở hơn bất kỳ lúc nào khác.

Anh nhìn khuôn mặt ngạc nhiên tới tái mét lại của cô mấy giây.

Không bị chiếc kính gọng đen xấu gần chết kia che đi, đôi mắt cô trông rất to, đường cong khóe mắt là dáng mắt hạnh xinh đẹp, con ngươi màu hổ phách như thể được làn hơi nước trong bể bơi xông hơi.

Sương mù mịt mờ.

Du Liệt không nán lại nhìn lâu mà hờ hững đưa mắt nhìn xuống tiếp…

Hạ Diên Điệp bất giác nhìn theo anh.

Bên dưới chiếc váy ngủ trắng tinh khôi là đôi chân trắng ngần.

Cô nằm trong tư thế dạng chân kỳ cục cưỡi trên bệ cửa sổ nhà anh.

Hạ Diên Điệp: “...”

Đôi mắt đen láy của Du Liệt tối xuống.

Lúc ban ngày nhìn đã thấy cô trắng lóa mắt rồi.

Trong bóng đêm...

Mấy giây sau, Du Liệt chầm chậm quay lưng đi.

Bóng lưng cao ráo của thiếu niên chỉ lười nhác tựa vào bức tường ở cửa sổ, giọng nói dường như khàn hơn một chút, thoảng qua trên mặt nước gợn sóng lăn tăn trong màn đêm, trở nên càng thêm lạnh nhạt mà quyến rũ…

“Nửa đêm leo cửa sổ, cậu là biếи ŧɦái à?”