Chương 7: Gặp Mặt

Mộ Tần Ca không biết đã đứng đó nhìn Bắc Tuyết Thần quỳ bao lâu, mây đen cũng đã giăng kín bầu trời tự khi nào, gió thổi mỗi lúc một mạnh, thân hình nhỏ nhắn của cô cũng lung lay theo gió.

Bố mẹ của Bắc Tuyết Thần còn rất trẻ, còn chưa đến bốn mươi. Bởi vì sự ham chơi của cô mà khiến hai người họ tóc còn chưa ngã màu đã phải từ giã cuộc đời theo một cách thảm thiết như vậy. Cũng chính vì lý do đó, mà không giờ phút nào Bắc Tuyết Thần không tự trách, không giờ phút nào cô thoát khỏi vũng bùn lầy thống khổ vì ân hận.

- Mẹ, bố, sinh nhật năm trước hai người tặng cho con món quà gì nhớ không? Váy cùng hoa cưới, con chỉ mới mười bốn mà bố mẹ đã vội chuẩn bị thế rồi. Tuy rằng lúc đó vì ngại nên con không nhận, nhưng thật ra chúng rất đẹp, con sẽ cầm theo chúng kết hôn với Cung Từ, bố mẹ yên tâm.

Bắc Tuyết Thần nhỏ giọng như thủ thỉ nói, vừa nói cô vừa mỉm cười. Nụ cười không quá rạng rỡ, nó nhẹ như sương sớm, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu nỗi sự nhung nhớ và bi thương.

Đã hai tiếng trôi qua, Bắc Tuyết Thần vẫn vừa cười vừa trò chuyện cùng bia mộ của bố mẹ. Đến cả việc có người xuất hiện đằng sau lưng mình cũng chẳng nhận ra.

Mộ Tần Ca đứng đó, nghe từng lời của Bắc Tuyết Thần, trái tim anh trĩu nặng, vì hình ảnh cô gái trước mặt đang dần hòa cùng hình ảnh của chính anh.

Một sự đồng cảm trỗi dậy trong anh, Mộ Tần Ca lắc đầu, anh không thể để cảm xúc ảnh hưởng đến nhiệm vụ, lấy lại lý trí, anh tiếp tục quan sát Bắc Tuyết Thần trong im lặng.

Rồi anh phát hiện ra đôi mắt của cô, một đôi mắt thật đẹp, con ngươi đen láy như viên trân châu đen, long lanh như được phủ một lớp bạc trong suốt bên trên. Đôi mắt hai mí với đuôi mắt cong lên trông giống một chú mèo tinh nghịch khi cười, và khi không có biểu cảm gì lại trông như một chú mèo cao quý lạnh lùng. Hàng mi dài như những cánh hoa bồ công anh, mềm mại lại xinh đẹp.

Nhưng đôi mắt đẹp như một tuyệt tác nghệ thuật đấy lúc này lại bị bi thương và giá lạnh bao trùm, sự lạnh lẽo ấy che lấp đi vẻ đẹp tuyệt trần của nó.

Nhìn chằm chằm đôi mắt kia một lát, Mộ Tần Ca lại nhìn về di ảnh của bố mẹ Bắc Tuyết Thần. Từ những hành động và lời nói của cô, xem ra nỗi ám ảnh vẫn còn quá lớn trong lòng Bắc Tuyết Trần.



Mộ Tần Ca muốn kéo cô ra khỏi nỗi đau mất người thân, muốn thay thế vị trí Cung Từ trong lòng cô là một điều vô cùng khó khăn, anh thầm nghĩ nếu không tốn vài năm chắc chắn sẽ không làm được.

Mây đen đã che lấp hoàn toàn vòm trời bên trên, tiếng sấm chớp bắt đầu hòa tấu, từng hạt mưa xé mây đen rơi xuống nghĩa trang yên tĩnh bên dưới. Sau đó là một đợt mưa lớn, như trút nước xuống hai con người cô độc bên dưới.

Mộ Tần Ca mở ô che mưa, đôi mắt vẫn chăm chú nhìn Bắc Tuyết Thần, hy vọng cô sẽ có phản ứng gì đó.

Nhưng dẫu cả người đã ướt đẫm, Bắc Tuyết Thần vẫn quỳ ở đấy, lẩm bẩm trò chuyện với người đã khuất.

Nhìn dáng vẻ bây giờ của Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca cảm thấy thực khó chịu, anh không khống chế được mà che ô cho cô.

- Nếu bố mẹ cô còn sống, họ sẽ chẳng muốn thấy bộ dạng cô thế này.

- Không, họ không thấy, họ đã không còn.

Bắc Tuyết Thần không quay đầu lại, như một đứa trẻ ăn vạ bên cạnh bia mộ. Giọng cô nghẹn ngào, trong tiếng mưa xối xả, Mộ Tần Ca vẫn nghe thấy bi thương bên trong.

Họ đã không còn nữa, họ sẽ không thấy cô của bây giờ, cũng chẳng thể thấy cô của tương lai. Không thấy sẽ không đau lòng, còn cô, người vẫn đang sống, vĩnh viễn cũng không thoát khỏi đau thương.

Mộ Tần Ca ngây người, hình ảnh của cô và anh lúc trước dường như hóa thành một. Anh nói cô là thế, nhưng anh thì sao, anh cũng chẳng khác gì cô.



- Mưa lớn rồi, anh đi đi, tôi muốn một mình.

Bắc Tuyết Thần ngẩng đầu nhìn cơn mưa đang mỗi ngày một lớn.

Mộ Tần Ca không rời đi, anh ngồi xổm xuống cạnh cô.

- Cô có biết vì sao trời lại mưa không?

Bắc Tuyết Thần không trả lời, cô lại quay đầu nhìn di ảnh bố mẹ. Lúc này đây, khi lớp ngụy trang đã bị gỡ xuống, cô trở nên yếu đuối lạ thường, đến cả việc lớn tiếng đuổi tên quấy rầy sự yên tĩnh bên cạnh, cô cũng chẳng thể làm được.

Mộ Tần Ca không để tâm đến thái độ phớt lờ của cô, anh nói tiếp:

- Bởi vì bố mẹ của cô ở trên trời đang khóc, họ khóc thương cho đứa con gái ngốc nghếch của họ.

Những lời này vừa nói ra, Bắc Tuyết Thần đã quay đầu lại, đôi mắt xinh đẹp đối diện với mắt anh. Họ nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng Mộ Tần Ca mỉm cười nói:

- Họ là bố mẹ cô, cô khóc, họ sẽ khóc. Cô đau lòng, họ sẽ đau lòng. Dù ở đây, hay ở đâu khác, họ vẫn mãi mãi vì cô mà lo lắng, vì cô mà thương tâm, vì cô mà rơi lệ. Chỉ khi cô hạnh phúc, chỉ khi cô vượt qua nỗi đau này, họ mới có thể vui vẻ hạnh phúc, vì hạnh phúc của cô chính là hạnh phúc của họ.

Bắc Tuyết Thần hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tần Ca, những lời của anh, mỗi câu mỗi chữ đều khiến người cô run lên. Mưa như xối lên gương mặt nhỏ nhắn của cô, cô cắn chặt môi, vành mắt đỏ bừng, từ khóe mắt rơi xuống vài giọt nước trong suốt, không biết là mưa hay là nước mắt cô đang rơi.