Chương 6: Hắc Long

Bên trong đặt một khối kim loại đen, trên bề mặt có những đường vân như vảy.

Vương Khung mở to hai mắt nhìn, khối kim loại này vậy mà ẩn ẩn có một chút hơi nóng.

Hắn vô thức đưa tay đυ.ng, đột nhiên, khối kim loại kia phảng phất như vặn vẹo một chút.

"Con bà nó, đây là thứ quỷ gì?" Vương Khung nghẹn ngào kêu lên.

"Hiếm thấy nhiều quái, vạn vật có linh, món đồ vật này có thể còn đáng tiền hơn ngươi bây giờ nhiều." Thúc què nhẹ nhàng vỗ về khối kim loại đen, vảy trên đó rung động nhè nhẹ, dường như đang hưng phấn, lại phảng phất như là e ngại.

"Tiểu bảo bối, ngươi rốt cuộc cũng sắp trở thành vũ khí." Thúc què cười nói.

Vương Khung nhìn, sắc mặt càng trở nên cổ quái, giống như trông thấy kẻ tâm thần.

"Thúc què... ngươi... ngươi đang nói chuyện với người nào?"

"Chẳng lẽ là với ngươi?" Thúc què liếc mắt, lạnh lùng nói: "Nể mặt Lão Yên Quỷ, hôm nay, bản soái liền giúp ngươi chế tạo một thanh đao mới, hi vọng ngươi đừng mai một nàng."

"Thật chứ?" Vương Khung mừng rỡ.

Hắn là biết được tay nghề của Thúc què, chuôi Thanh Lân Đao kia có thể thừa nhận năng lực của hắn, đủ thấy được sự bất phàm.

"Như vậy liền phiền..." Vương Khung không nhịn được cười nói.

Ầm ầm! Đột nhiên, trong lòng bàn tay Thúc què xuất hiện một đoàn ngọn lửa màu trắng sữa, óng ánh như mặt trời, nhiệt độ trong tiệm sắt bỗng nhiên dâng cao.

Nụ cười của Vương Khung ngưng kết trên mặt, con ngươi của hắn bỗng nhiên co lại, bịch một tiếng, trực tiếp ngồi trên mặt đất.

"Ngươi... ngươi... ngươi là... dị năng giả..." Yết hầu của Vương Khung nhúc nhích.

Vào lúc này, dường như mọi nỗi kinh hoàng và bàng hoàng trong mắt hắn đều hiện ra.

Ai có thể nghĩ tới, ở bên trong Tam Dương Trấn nhỏ xíu này, ở trong tiệm rèn không đáng chú ý này vậy mà cất giấu một vị dị năng giả.

Mấu chốt nhất, đây còn là một vị phái siêu năng cực hiếm thấy.

"Khống chế lửa! ?" Vương Khung khϊếp sợ cơ hồ nói không nên lời.

"Anh bạn già, đã lâu không gặp." Thúc què nhẹ giọng thở dài, trong mắt hiện lên tia sáng lấp lánh.



Y khoát tay, ngọn lửa màu trắng sữa lơ lửng trên không, kim loại đen bỗng nhiên bắn lên, bị ngọn lửa bao trùm.

Đột nhiên, một vệt chất lỏng sền sệt màu đen chảy ra từ kim loại, phát ra tiếng vang xèo xèo.

Kim loại đen co rút mạnh dưới sức nóng của ngọn lửa trắng sữa.

"Búa!"

Thúc què vẫy tay một cái, chỗ xó xỉnh, một cây búa phủ đầy bụi, loang lổ vết rỉ bay tới, bị y nắm chặt.

Keng! Một búa rơi xuống, hoa lửa văng khắp nơi, kim loại đen bắt đầu định hình ở dưới cây búa.

Lúc này, Thúc què không còn bộ dạng ăn mày như ngày thường, giơ tay nhấc chân, khí thế cuồn cuộn, như sông biển lũ cuốn, cuồn cuộn mà tới.

Vương Khung ngồi dưới đất, nhìn như si như say.

Tiếng kim loại va chạm giống như tiếng chuông chìm trong ngôi chùa trên núi, bắn phá trái tim hắn.

Mỗi một búa đều là thần kỳ mỹ diệu như vậy, hoa lửa tóe lên giống như lưu tinh rơi xuống bầu trời, để lộ ra ánh sáng rực rỡ nhất trên đời.

Hết thảy, hài hòa hoàn mỹ!

Vương Khung triệt để say mê trong đó, thời gian phảng phất như dừng lại, hắn tiến vào cảnh giới trước nay chưa từng có.

Hống! Cũng không biết trải qua bao lâu, đột nhiên, lưỡi đao màu đen thành hình ở trong ngọn lửa, trong lúc mơ hồ, vậy mà truyền đến một tiếng gầm nhẹ như dã thú.

"Máu!" Thúc què thấp giọng quát.

Vương Khung chưa kịp phản ứng thì cánh tay đã lạnh ngắt, máu bắn tung tóe, rơi xuống lưỡi đao màu đen.

Làn khói trắng bốc lên, phía trên lưỡi đao màu đen kia hiện ra đường vân như lân giáp, giống như vảy rồng.

"Đao này tên là Hắc Long!"

Lưỡi đao màu đen ngâm khẽ một tiếng, hàn mang nhấp nháy, như hung quang cất giấu bên trong nộ hải, ngủ yên trong đại dương mênh mông.

Thân đao màu đen hiện ra ánh sáng như vảy, lờ mờ và dữ tợn.



Đầu ngón tay của Vương Khung nhẹ nhàng lướt qua thân đao, vậy mà có một chút cảm giác ôn nhuận, giống như chạm vào máu thịt.

"Thứ này..."

"Vạn vật có linh, nếu như không phải huyết mạch tương liên, làm sao có thể trở thành một bộ phận của ngươi?" Thúc què cười lạnh nói: "Cái gì mà khổ luyện mười năm, nhân đao hợp nhất, dạng cảnh giới này, bản soái có thể trực tiếp luyện ra."

Ánh mắt của Thúc què bễ nghễ, vô cùng ngạo nghễ, tự tin, trái ngược hẳn với vẻ ngoài ăn mày.

Vương Khung cũng nghe không hiểu, chỉ cảm thấy lúc này Thúc què đang tỏa sáng rực rỡ.

"Thúc què, ngươi lợi hại như vậy, sao lại vùi ở loại địa phương nhỏ này rèn sắt?" Vương Khung cuối cùng vẫn là không nhịn được hiếu kì, mở miệng hỏi.

"Ta đang chờ người."

Vương Khung khẽ giật mình: "Chờ người nào?"

"Chờ người có thể khiến cho ta dùng mệnh luyện đao."

"Dùng mệnh luyện đao! ?" Sắc mặt của Vương Khung trở nên vô cùng cổ quái, hắn đột nhiên cảm thấy Thúc què khẳng định là trang bức quá độ, đầu óc cũng đều không tốt lắm.

"Mệnh cũng đều không có, còn luyện cái gì đao." Vương Khung nhỏ giọng nói lầm bầm.

Thúc què trừng mắt, phảng phất như bị xúc phạm, cả người đều nổ tung.

"Ngươi thì biết cái gì! Nhanh chóng xéo đi cho bản soái."

Vương Khung giật nảy mình, hắn chưa từng nhìn thấy Thúc què nổi giận đến như vậy, hắn nhanh chóng im lặng, cầm Hắc Long đi ra khỏi tiệm sắt.

Thúc què nhìn lửa nóng hừng hực trong lò lửa, đưa tay chạm vào cái chân đã sớm tàn phế của mình, ánh mắt tan rã.

"Ánh sáng là bất hủ, tên tuổi của mấy người chúng ta nhất định sẽ vang dội trong toàn thiên hạ! Dùng mệnh luyện khí, vinh quang của mấy người chúng ta chắc chắn sẽ vĩnh sinh..."

Lời thề ngày xưa dường như vẫn còn văng vẳng bên tai.

Ông! Đột nhiên, chỗ xó xỉnh vang lên một tiếng rung động nhẹ, bụi đất tung bay, mơ hồ lộ ra một tia sáng màu đỏ nhàn nhạt.

"Anh bạn già, còn chưa có đến thời điểm, đến thời điểm sinh mệnh của chúng ta ở đỉnh cao nhất... cũng không biết đời này có thể chờ đợi người có thể để chúng ta dùng mệnh luyện khí hay không." Thúc què than nhẹ.

...