Chương 11

Thích Dung Thịnh ngủ không sâu, vừa phát giác không đúng lập tức mở to mắt bật đèn nhỏ ở đầu giường. Chỉ thấy Trang Vu đang ôm một chú thỏ bông và đứng ở bên giường của anh, mắt mũi đỏ hoe, một làn sóng đang ấp ủ một cơn bão táp mới.

Rõ ràng, giọt nước làm anh tỉnh giấc là do tiểu tổ tông trước mặt gây ra.

Thích Dung Thịnh âm thầm đọc lại các quy tắc của bố mẹ do Lý Văn đưa cho anh, vừa muốn hỏi một câu bớt nghiêm khắc hơn, thì đã bị tiếng khóc nức nở của Trang Vu đoạt lấy: "Hu hu hu, có quái vật ... muốn ăn em ... sợ ..."

Hành động yếu đuối và sợ hãi chỉ thích hợp với trẻ con đáng yêu, nhưng đối với người lớn thì đó là hành động khiến người khác ghét bỏ.

Thích Dung Thịnh vừa muốn dạy Trang Vu rằng một người đàn ông phải mạnh mẽ, nhưng bất ngờ lại bị Trang Vu đến gần rồi cúi mặt xuống. Hàng lômg mi của Trang Vu đã bị làm ướt sũng bởi nước mắt, đôi môi dày cộp bị cắn tới chảy máu, khiến Thích Dung Thịnh phải thay đổi suy nghĩ trước đó về cậu.

Hành động của Trang Vu làm cho người khác cảm thấy đáng thương.

Thích Dung Thịnh đã thất bại thảm hại trong cuộc chiến giáo dục trẻ con, và giờ đây, anh tự nguyện đầu hàng bằng cách ôm Trang Vu vào lòng an ủi: "Được rồi, Chúc Chúc, anh đây, đừng khóc nữa...".

Đến lúc này, trong việc giáo dục đứa trẻ, Thích Dung Thịnh bị thất bại thê thảm. Ngay cả Lý Văn lúc kiểm tra lại cho Trang Vu cũng không nhịn được mà chế nhạo, Thích đại thiếu gia nhìn trầm ổn không ít. Sau đó ngay tại chỗ lần nữa lãnh hội một phen thao tác tàn khốc lạnh lẽo của Thích đại thiếu gia.

Bởi vì gần đây phải chiếu cố Trang Vu, Thích Dung Thịnh gần đây tăng cả đều để sau khi về nhà hoàn thành, ứng phó Trương Hữu Thành với lý do như cũ là chăm sóc thú cưng.

Bởi vì, Trương Hữu Thành là một tên rất giỏi về việc tìm cách để làm hài lòng người khác, khi biết được Thích Dung Thành nuôi thú cưng, ông ấy luôn tìm cách để tỏ ra quan tâm chu đáo. Tuy nhiên, ông ấy cũng lo sợ rằng Thích Dung Thịnh sẽ phát hiện ra ý đồ của mình, vì vậy đã nhắc đến chủ đề thú cưng trong cuộc trò chuyện một cách vô tình.

"Ồ, Dung Thành, sủng vật nhỏ của cháu thế nào rồi?" Trương Hữu Thành uống trà với nét mặt u sầu: "Khi nói về việc nuôi thú cưng, chú cảm thấy giống như cháu vậy. Chú chó của gia đình chú hôm trước bị bệnh, cả nhà ai cũng lo lắng... À, nhân tiện, chú chó nhà chú là một con husky, còn vật nuôi của cháu là giống gì thế?"

Thích Dung Thịnh suy nghĩ một chút và chọn một con thú cưng mà Trang Vu thường yêu thích nhất: "Thỏ đi."

"À, thỏ con cũng rất dễ thương." Thích Dung Thành cảm thấy có gì đó không ổn, sao lại có từ "Đi". Nhưng ông ấy không dám hỏi, chỉ dám tiếp tục nói theo chủ đề của Thích Sung Thành: "Thỏ con rất dễ bị tiêu chảy, khi con trai chú còn nhỏ rồi muốn nuôi thỏ, chú đã nói với thằng bé rằng thỏ con rất khó nuôi, phải thường xuyên dọn dẹp... chú nói có đúng không?"

"Không sao, cháu thích sạch sẽ." Thích Dung Thịnh uống một ngụm cà phê: "Chỉ là thích khóc, điều đó không tốt lắm."

Còn thích khóc.

Tám mươi phần trăm đây này là thỏ tinh chuyển thế đi.

Vì thế, vào ngày nghỉ, Trương Hữu Thành mang theo đồ chơi, thức ăn cho thỏ giống với chó mèo và cá của mình, sau đó tự mình đến căn hộ của Thích Dung Thịnh.

Dì Phương đã đi ra ngoài mua thức ăn, nên chỉ có Thích Dung Thịnh một mình đọc sách ở tầng một.

Đối với việc Trương Hữu Thành tỉ mỉ chuẩn bị quà, Thích Dung Thịnh không tỏ ý kiến để hắn đặt xuống, đi vào phòng bếp pha trà.

Thấy Thích Dung Thịnh đưa lưng về phía mình, Trương Hữu Thành đứng dậy nhìn xung quanh, đáng tiếc trong tầm mắt hắn ngay cả một sợi lông động vật cũng không có.

Chẳng lẽ nuôi ở trên lầu?