Chương 14

Thích Dung Thịnh không hiểu sao cổ họng lại khô khốc, từ chối: "Em tự ăn đi."

Trang Vu tay cầm dâu tây không biết làm sao, dấu vết oxy hoá ở vết cắn như mất hết sức sống vì bị vứt bỏ.

Điều này lại làm cho Thích Dung Thịnh không chịu được, đành phải cúi đầu ăn quả dâu tây đáng thương này, ai ngờ Trang Vu thấy hắn muốn ăn liền giơ tay lên muốn thuận tiện cho hắn, lại làm cho môi Thích Dung Thịnh đυ.ng phải đầu ngón tay Trang Vu.

Ngay lúc Thích Dung Thịnh vừa muốn né tránh, Trang Vũ lại vô ý thức rút tay lại, sau đó cậu thỏa mãn liếʍ đầu ngón tay, hút sạch nước dâu còn sót lại trên đầu ngón tay.

Thích Dung Thịnh theo bản năng nhét một miếng dâu tây đỏ vào miệng, đặt Trang Vũ từ trên đùi mình xuống, loạng choạng rời khỏi phòng làm việc. "Em ăn một mình đi, Anh còn có chút việc phải xử lý."

“Được.” Trang Vu khó hiểu liếc nhìn bóng lưng như đang chạy trốn của Thích Dung Thịnh, vui vẻ ăn quả dâu tây tiếp theo.

Ngày hôm sau khi dì Phương đi chợ về,lúc Thích Dung Thịnh đi ngang qua phòng bếp nhìn thoáng qua, chợt thấy trong túi trong suốt có một mảnh màu đỏ, sắc mặt hơi đổi: “Sau này đừng đưa dâu tây xuống nữa."

“Vì sao?” Dì Phương đang rửa trái cây với vẻ mặt khó hiểu: “Cậu chủ nhỏ rất thích.”

“… Tôi không thích.”

-------------

Trang Vu đã sống dưới tầng hầm nửa tháng, trong khoảng thời gian này mọi thứ đều ổn. Mặc dù nhà mới chỉ có một tầng, nhỏ hơn một chút so với căn hộ hai tầng ban đầu. Nhưng được cái là có cái sân để cậu có thể mang những con búp bê nhỏ của mình ra phơi nắng.

Nhưng Trang Vu rất nghe lời, chưa bao giờ bước ra sân nửa bước.

Bởi vì anh trai của cậu nói rằng họ là gia đình duy nhất ở đây, nếu như bước ra khỏi sân, sẽ có những con quái vật lớn bên ngoài, chúng sẽ ăn thịt cậu.

Mỗi ngày Trang Vu đều thức dậy đúng giờ, ăn sáng với anh trai sau đó nói lời tạm biệt với anh ấy. Tiếp theo, mỗi buổi sáng dì Phương sẽ cho cậu bánh quy trái cây, cậu có thể đọc những cuốn truyện tranh mà anh trai mua cho.

Ăn trưa xong sẽ ngủ trưa 40 phút, sau khi ngủ trưa dậy là có thể xem phim hoạt hình một lúc, đó là trò chơi mèo vờn chuột yêu thích của cậu.

Buổi chiều có thể làm rất nhiều việc, ví dụ như tắm cho búp bê nhỏ, hoặc mang nó ra sân ngắm hoa. Trong sân trồng rất nhiều cây đang nở hoa rất đẹp và thơm.

Cứ như vậy đợi đến trời nhá nhem, khi mặt trời chỉ còn phân nửa, anh trai sẽ trở lại.

Người anh trai có mùi rất lạ, cậu không thích lắm. Nhưng chỉ cần là anh trai, cậu cũng không quá ghét mùi này, bởi vì cậu thích anh trai nhất.

Nhưng hôm nay, đã hoàn toàn không nhìn thấy mặt trời, mà anh trai vẫn chưa trở về.

Dì Phương làm món trứng sữa cho cậu, món trứng sữa trơn mềm, thơm ngon mà cậu thích ăn được đặt trước mặt, nhưng bây giờ cậu lại không muốn ăn.

“Dì Phương,” Trang Vu lúng túng dùng thìa vẽ hình tròn trong bát, “Sao anh trai còn chưa về ạ?”

Vẻ mặt dì Phương có chút đau lòng, chỉ là bây giờ Trang Vu không hiểu. Cô từ ái vuốt vuốt mái tóc cong lên của Trang Vu, khuyên nhủ: "Nhanh ăn cơm đi tiểu thiếu gia, đêm nay đại thiếu gia ở bên ngoài ăn cơm với những người khác, chúng ta không cần chờ anh ấy đâu."

"Ồ......"

Sau đó, Trang Vu tự mình chơi ghép hình, tự mình xem truyện cổ tích, tự mình đánh răng rửa mặt.

Đợi đến khi cậu nằm trên chiếc giường mềm mại của mình, cậu đột nhiên rất khổ sở.

Có phải anh trai nghĩ rằng cậu rất phiền phức, không cần cậu nữa hay không?

Nếu không tại sao lại bây giờ còn chưa trở lại?