Chương 25

Lúc Trang Vu tỉnh lại thì Thích Dung Thịnh đang đứng ở trước cửa sổ, đưa lưng về phía cậu. Trang vu xoa xoa đôi mắt, nhìn bóng dáng Thích Dung Thịnh ngược phía ánh sáng như là giây tiếp theo liền biến mất vậy.

“Anh!” Trang Vu xốc lên chăn, gom lại áo ngủ: “Anh đang xem cái gì vậy?”

Nghe tiếng Thích Dung Thịnh không hoàn toàn xoay người mà chỉ đem nữa khuôn mặt chuyển hướng tới Trang Vu nói: “Em xem, là mặt trời.”

“Oa, là một mặt trời tròn lớn.” Trang Vu hai ba bước đi đến bên cạnh Thích Dung Thịnh, đem tay đặt lên bệ cửa sổ, cùng Thích Dung Thịnh ngắm mặt trời mọc đỏ rực: “Giống……”

Thích Dung Thịnh ôn nhu mà sờ sờ đỉnh đầu Trang Vu: “Chúc chúc cảm thấy nó giống cái gì?”

“Giống ——” Khuôn mặt Trang Vu đang cười đột nhiên cứng đờ, trước mắt thoáng xuất hiện cảnh tượng rất đáng sợ, cậu che đầu lại kêu lên: “Máu…… Đau quá…… Em chảy máu……”

Thích Dung Thịnh cả kinh vội vàng ôm người vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng vỗ vàng phía sau lưng cậu trấn an nói: “Ngoan, có anh đây, không sao… không sao”

“Hu hu hu,” Trang Vu hít thật sâu, nước mắt không kìm được mà rơi xuống: “Anh ơi em sợ quá……”

Thích Dung Thịnh đem mặt Trang Vu từ trong lòng ngực nâng lên , đôi tay nghiêm túc mà lau đi nước mắt ở khóe mắt cậu: “Chờ anh một chút, thật mau anh liền mang em rời khỏi nơi này.”

Đỉnh tầng văn phòng cục trưởng.

Tay cầm ly trà của Trương Hữu Thành trở nên nặng hơn một chút, trầm giọng hỏi: “Chuẩn xác đến mức nào?”

“Là tin tức từ Phó cục Thích.” Thư ký Lưu hạ giọng nói: “Nghe nói gần đây Phó cục Thích rất ít về nhà, mà thay vào đó lại qua đêm trong quán bar. Hơn nữa hắn gần đây rất thân thiết với cái tên Tiểu Băng ở trong bar, tôi đã xem qua ảnh chụp, Tiểu Băng này cùng Trang…… Không phải, thân hình cậu ta rất giống N-001, có phải là Phó cục Thích dùng tiểu Băng để chắn sương khói đạn đi?”

“Vô cùng có khả năng.” Trương Hữu Thành vỗ tay một cái: “Cậu nhất định phải để mắt đến…… Nhưng mà cậu làm gì nói nhỏ như vậy. Đây là phòng làm việc của tôi, như thế nào mà hai ta lại giống như đang ở chỗ này mưu đồ bí mật tạo phản ……”

Thư ký Lưu cứng người.

Không phải hai ta ở chỗ này tính toán người nối nghiệp sao?

Chỉ là nói đến cũng kỳ quái, tại sao người trẻ tuổi lại phản nghịch như vậy, lão cục Thích đã an bài tất cả rất tốt, nhưng tiểu Thích lại không chịu rời đi, trăm phương nghìn kế bằng mọi cách đưa N-001 đi. Cậu ta đây là muốn cho cha cậu ta một cú đấm nặng nề, hay là cậu ta không muốn làm? Có một người cha lợi hại như vậy mà còn không quý trọng, thật là có phúc mà không biết hưởng.

Trong lòng thư ký Lưu không hiểu cách bố trí của tiểu cục Thích, đi ra cửa liên hệ với tai mắt mà họ đã sắp xếp trước đó.

Bất quá thời khắc làm người thừa kể luôn bị giám sát thật sự cũng không dễ dàng gì, bản thân thư ký Lưu cũng rất thích Thích Dung Thịnh, chỉ mong lần này cậu có thể tự giải quyết tốt, đừng luôn muốn cùng trưởng bối đối nghịch.

Nghe được âm thanh tích tích mở cửa quen thuộc, Tiểu Băng đột ngột đứng lên, dưới mắt có một quầng thâm vô cùng lớn, đôi mắt sáng ngời nhìn Thích Dung Thịnh: “Anh à, may mà không hổ thẹn!”

Hổ thẹn?

Thích Dung Thịnh không nhớ rõ anh đã sai Tiểu Băng làm nhiệm vụ gì, nếu có chỉ là bảo cậu ở yên trong phòng đợi đừng đi ra ngoài, nhìn dáng vẻ của đứa trẻ này hẳn là một đêm không ngủ cũng không dám chạy loạn, cậu ta còn hữu dụng.

“Cậu làm khá tốt.” Thích Dung Thịnh ho một tiếng: “Bất quá cậu vẫn là nên đi ngủ, thời gian không còn nhiều, mau tranh thủ trị quầng thâm mắt đi.”

“Vâng, thưa anh!” Tiểu Băng thiếu chút nữa là chào Thích Dung Thịnh, “Anh lần này tới có việc gì hay không……”

Có đuổi gϊếŧ? Có nhiệm vụ?

“Cậu nói ít chút đi.” Thích Dung Thịnh chỉ cảm thấy thiếu niên trước mắt này phỏng chừng cũng nói nhiều như tiểu Chu, trực tiếp ra lệnh nói: “Hai ngày này cậu tiếp tục ở đây, tôi sẽ cho người cung cấp đồ ăn, về những mặt khác cậu đừng hỏi.”

“Vâng, thưa anh!”

Này là cái xưng hô chết tiệt gì đây.

Thích Dung Thịnh suýt chút nữa trợn tròn mắt, xoay người rời đi.

Tiểu Băng ở sau lưng yếu ớt mà mở miệng nói: “Anh hôm nay không nhảy cửa sổ sao? Bên này!”

Quả nhiên vẫn là nên tìm một người đáng tin cậy đi.

Dì Phương đổ một chậu nước ấm, tẩm khăn lông đổi từng cái một cho Trang Vu. Trang Vu nằm ở trên giường cũng không an phận, lắc đầu liên tục giống như tránh né cái gì, môi tái nhợt run bần bật.

Lý Văn đã kê đơn thuốc hạ sốt, sau khi thích Dung Thịnh đã cho Trang Vu ăn tuy mồ hôi lạnh trên người đã giảm xuống, nhưng cậu vẫn rất khó chịu.

Thích Dung Thịnh để dì Phương tiếp tục dùng khăn lông hạ nhiệt cho Trang Vu, anh đứng dậy gọi Lý Văn vào thư phòng: “Chúc Chúc giống như nhớ tới chuyện gì đó trong quá khứ, trước kia không phải nói ký ức của cậu ấy cũng bị tổn thương sao?”