Chương 29

“Bởi vì đạo sư Dr. Fremantle của cậu ta ngoài việc nghiên cứu ở gien rất có thành tựu, cũng nổi danh là chuyên gia tâm lý học.” Trương Hũu Thành đè huyệt thái dương xuống: “Nếu ta không có đoán sai, cậu ta đại khái là thỉnh cầu đạo sư thôi miên đánh thức ký ức của N-001, mượn việc này để tìm kiếm nguyên nhân mẹ cậu ta qua đời.

“Này.” Lưu bí thư thật sự không thể tưởng được sau lưng cư nhiên có quá nhiều nội tình như vậy: “Chính là một khi N-001 tới nước S rồi liền được luật pháp nước S bảo hộ, chúng ta liền mất đi một cái thực nghiệm thể vất vả bồi dưỡng điều này tổn thất có chút quá lớn đi……”

“Ngày mai làm hết sức.” Trương Hữu Thành bỗng nhiên nở một nụ cười như có như không nói với thư ký Lưu: “Cho dù không mang về được cũng không sao.”

“Thực mau bọn họ liền sẽ biết, N-001 không phải một cái điều gì tốt, mà là một ——”

“Bom hẹn giờ.”

“Phanh —— phanh phanh ——”

Dì Phương đã làm một bàn đầy món ăn phong phú để tiễn hai người, lần này hành trình đến nước S bởi vì thân thể không khỏe nên Dì không có biện pháp nào đi theo, cuối cùng đành phải ở lại mấy ngày đem một lớn một nhỏ chăm sóc thật tốt.

Giờ phút này đồ ăn đều bưng lên bàn, Dì đến sân thượng lầu hai muốn đi kêu hai người đang ở trong viện chơi pháo hoa.

Thích Dung Thịnh trong tay cầm một nắm pháo hoa lớn, loại pháo hoa này không lớn lại rất xinh đẹp rất được các bạn nhỏ yêu thích, Trang Vu cũng không ngoại lệ.

Hôm nay cậu mặc một bộ quần đùi thủy thủ ngắn tay màu trắng khiến cho cậu trở nên nhỏ bé hơn, trong tay cầm pháo hoa vẩy lên bầu trời. Thích Dung Thịnh sợ những tia lửa rơi xuống sẽ trúng cậu nên đi theo phía sao nhắm mắt mà che chở cho cậu, lại sợ vòng dây gây trở ngại khiến cậu không thoải mái mà chơi nên đành phải phát huy ưu thế chân dài của mình tận lực kéo ra một ít không gian.

Dì Phương ở phía sau mặt mỉm cười mà nhìn hai người hỗ trợ nhau, lén lút xoay người trở lại nhà ăn đem đồ hâm nóng lên.

Pháo hoa nhỏ nổ thành những chùm sao nhỏ ở trên bầu trời, Trang Vu ngửa đầu lên xem từng tia lửa biến mất, bên tai bị ù đi một chút, xung quanh đột nhiên một mảnh yên tĩnh.

Tay cầm pháo hoa của Trang Vu run lên, pháo hoa đang cháy dở suýt chút nữa xẹt qua gương mặt cậu bị Thích Dung Thịnh nhanh tay mà hất sang bên cạnh.

“Chúc Chúc không sao chứ?”

Thích Dung Thịnh cầm lấy pháo hoa nhỏ giơ lên phóng xong tia sáng cuối cùng, một cái tay khác nắm lấy tay Trang Vu, mới phát hiện lòng bàn tay cậu ẩm ướt, lạnh lẽo.

“Không có việc gì, anh sẽ bảo vệ em.”

Nhéo nhéo gương mặt Trang Vu, Thích Dung Thịnh xoay người sang chỗ khác ném xuống pháo hoa vừa đốt xong. Trang Vu một mình đứng tại chỗ, mất hồn mất vía mà nhéo góc áo.

Chúc Chúc.

Vừa rồi trong lúc im lặng đó có người đã gọi cậu, Chúc Chúc.

Không phải là anh.

Là ai đây?

Vì cái gì, vì cái gì thân thể của cậu không tự giác mà bắt đầu run rẩy, muốn khống chế lại như thế nào thì cũng không khống chế được?

Khi trở về Thích Dung Thịnh tìm Trang Vu đi rửa tay ăn cơm, vừa thấy đầy mặt Trang Vu đều là nước mắt, lập tức lấy khăn giấy từ trong túi ra lau đi. Nhưng mà nước mắt Trang Vu tựa như vòi nước bị bật ra, cuồn cuộn không ngừng mà từ khóe mắt chảy xuống.

Ngay từ đầu là không tiếng động rơi lệ.

Thẳng đến khi Thích Dung Thịnh mở hai tay ra, đem cậu gắt gao mà ôm vào trong ngực.

“Khóc đi.”

Trang Vu gối đầu lên vai Thích Dunng Thịnh, nho nhỏ mà khóc nức nở ra tiếng.

Thích Dung Thịnh chậm rãi vuốt ve mái tóc Trang Vu, nhẹ nhàng mà vỗ phía sau lưng cậu.

“Chúc Chúc.”

“Vâng?”

Trang Vu giọng mũi giày đặc vô ý thức mang chút thanh âm làm nũng, Thích Dung Thịnh cố nén không buông cậu ra tiếp tục kêu cậu: “Chúc Chúc.”

“Vâng.”

Lần này là có chút an tâm đáp lại.

“Chúc Chúc, em thật sự rất tốt, rất tuyệt, biết không?” Thích Dung Thịnh có thể cảm giác được đầu Trang Vu xoay về phía anh, trong hơi thở ướŧ áŧ cùng với nước mắt nóng bỏng: “Không có người nào sẽ trách cứ em, biết không?”

“……”

Trả lời anh chính là tiếng sụt sịt của tiểu bằng hữu Chúc Chúc, giống như khắc chế chính mình không cần tiếp tục khóc.

“Anh rất thích em.” Vẻ mặt Thích Dung Thịnh ôn nhu đến mức chính anh cũng khó có thể tưởng tượng: “Bất luận về sau có xãy ra chuyện gì, em đều phải nhớ rõ, anh thích em.”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Chương tiếp theo liền xuất ngoại!

Nói vì sao tôi cập nhật yêu thích mà không bình luận, thay vì cập nhật ngược lại có bình luận khiến tôi vò đầu, có thể bình luận sao biển đều tặng cho tôi sao.

Ngày xuất cảnh thời tiết rất đẹp.

Thích Dung Thịnh nắm tay Trang Vu, đồng thời mang theo hành lý của cậu cùng nhau xuất phát, giữa đường thì đón thêm Tiểu Băng. Vì đã uống thuốc chống say nên Trang Vu ngủ suốt dọc đường.

Tiểu Băng ngồi ở ghế phụ lái, thỉnh thoảng lại muôn quay đầu nhìn trộm Trang Vu đang ngủ ngon lành trên đùi của Thích Dung Thịnh. Cuối cùng, Tiểu Băng không kìm lòng được bèn quay đầu, hạ thấp giọng hỏi Thích Dung Thịnh: “Tôi là thế thân của cậu ấy?”

Câu hỏi quái quỷ gì thế này.

Thích Dung Thịnh không bắt kịp suy nghĩ của Tiểu Băng, ném cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng khiến cậu yên lặng quay đầu lại.

Tiểu Băng tiếc nuối quay đầu lại, câu cảm thấy mọi chuyện không nên trở thành thế này. Lúc đầu, cậu cho rằng đây là một trận chiến sống còn, nhưng không ngờ hoa hạnh mưa bay ngày ấy sự thật chỉ là thế thân của Qủa Quận Vương.

Giữa lý tưởng và thực tế luôn tồn tại một triệu khoảng cách.

Gần đến sân bay, Thích Dung Thịnh mới giao cho cậu một nhiệm vụ: “Cậu lên máy bay cùng tôi, đến nước S, tôi sẽ an bài người đưa cậu về nước.”

Tiểu Băng ngơ ngác hỏi: “Như thế là xong rồi?”

Thích Dung Thịnh khép tờ báo lại, nhìn cậu đầy ẩn ý: “Cậu nói cậu biết biểu diễn tạp kỹ?”

Vẻ mặt của Tiểu Băng cứng đờ: “Có…một chút.”

“Có thể đi trên dây treo không? Không cần giữ quá lâu đâu.”

Tiểu Băng không hiểu, trả lời: “Được thôi, nhưng trên máy bay làm gì có chỗ để biểu diễn.”

Thích Dung Thịnh mỉm cười, nhưng cũng không đáp lời.

Trước khi lên máy bay, mọi thứ đều thuận lợi. Thích Dung Thịnh luôn giữ bọc chăn có Trang Vu trong đó ở trong lòng, Tiểu Băng thì hạ thấp người theo sau anh. Ngay khi họ vừa ngồi xuống, một đám người bất ngờ xông vào phòng: “Chúng tôi nhận được thông báo, có người đang cố mang cơ thể thí nghiệm ra khỏi đất nước.”

Thích Dung Thịnh lười biếng kéo rèm che nắng lên, lộ ra nửa thân hình: “Có thể nói nhỏ không?”

Nửa che nửa đậy khiến cho đám người đó nghi ngờ tiến lại gần: “Người nằm trong đó là ai vậy?”

Thích Dung Thịnh bình tĩnh để họ kiểm tra: “Chỉ là một thứ đồ chơi thú vị.”

Nhóm người đó nhìn kỹ thì thấy Tiểu Băng đang ngủ say trong đó, không còn đủ chỗ để chứa người thứ hai.

“Báo cáo, hành lý không có vấn đề.”

Ở đây không có người ẩn nấp, hành lý cũng không có vấn đề, không có việc gì cần phải hỏi nữa.

Thủ lĩnh của đám người đó nhắn tin cho Trương Hữu Thành và đúng như dự đoán, Trương Hữu Thành nhắn: “Nếu không có vấn đề gì thì cứ cho qua, không sao cả.”

“Vâng!”

Đặt máy liên lạc xuống, Trương Hữu Thành đứng trong hành lang quan sát toàn bộ căn cứ, cười quái dị thì thầm: “Dược tính sắp hết rồi...”

Khi đám người rời đi, Thích Dung Thịnh lôi Tiểu Băng dậy và yêu cầu cậu ngồi sang một bên, may mắn là vị trí của họ không bị người khác nhìn thấy. Trang Vu vẫn đang ngủ ở đó, Thích Dung Thịnh vuốt ve gò má của Trang Vu và bảo Tiểu Băng giữ yên lặng.

Khi đến nước S, Thích Dụng Thịnh đã chọn sống trong ngôi nhà mà anh ấy đã lúc du học. Ngôi nhà đã được dọn dẹp từ trước nên trông hoàn toàn mới. Thích Dung Thịnh không vội đi gặp cố vấn của mình. Anh muốn để Chúc Chúc nghỉ ngơi trong hai ngày và để cậu tiếp xúc với con người cũng như thế giới bên ngoài

Đồng thời anh còn phải thu xếp để xác nhận một số chuyện.

Mưa bắt đã đầu rơi từ nửa đêm, mưa phùn dần trở nên nặng hạt. Nghe thấy tiếng sấm, Thích Dung Thịnh giật mình tỉnh dậy từ cơn ác mộng, sững sờ nhìn đồng hồ.

1 giờ 45 phút sáng.

Hơi nước ẩm ướt từ cửa sổ len vào phòng mang theo cái lạnh thấu xương. Thích Dung Thịnh trông giây lát đã tỉnh táo, đứng dậy sang phòng bên cạnh xem Trang Vu.

Trang Vu nằm trên giường ngủ ngon lành, có vẻ như không bị ảnh hưởng gì. Thích Dung Thịnh đi đến cửa sổ, đưa tay chốt cửa và kéo rèm lại. Căn phòng đột nhiên trở nên tối om và yên tĩnh.

Thích Dung Thịnh vốn dĩ muốn trở về phòng thì đột nhiên nghe thấy một động thái nho nhỏ từ trên giường truyền đến. Anh bất an xoay người, đi đến bên giường nhìn Trang Vu. Ánh đèn ngủ không quá chói mắt, Trang Vu cũng không tỉnh lại, nhưng dường như trạng thái của cậu cực kỳ không ổn, hơi thở rối loạn, trán không ngừng đổ mồ hôi. Cậu vô thức cắn chặt môi, không để phát ra bất cứ âm thanh nào.

Thích Dung Thịnh cau mày, dùng tay phải bắt lấy cằm của Trang Vu, khiến cậu nới lỏng môi dưới đang cắn chặt, sau đó lại đưa ngón tay cho cậu cắn.

Ban đầu thực sự rất đau, nhưng sau đó anh phát hiện hình như người đang cắn mình có gì đó không đúng, răng của Trang Vu đã thả lỏng hơn rất nhiều, hô hấp cũng trở nên đều đều. Thích Dung Thịnh giải thoát cho những ngón tay đau đớn của mình, đắp chăn cho Trang Vu, hôn nhẹ lên trán cậu rồi mới rời đi.

Cửa phòng vừa đóng lại, Trang Vu liền mở mắt ra.

Cậu bối rối chạm vào nơi mà Thích Dung Thịnh vừa hôn, nhưng cậu nhanh chóng suy nghĩ sang chuyện khác. Trang Vu không có thời gian để phân tích ý nghĩa của những việc mà Thích Dung Thịnh làm.

Cậu từ từ bình tĩnh trở lại, lau mồ hôi trên trán và cố hết sức để nắm bắt những thông tin hiệu quả từ những hình ảnh trong giấc mơ.