Chương 35

Gió đêm thối vào từ chiếc cửa số không được đóng kín, giáo sư khẽ vuốt mái tóc bị gió làm rối tung, vẻ mặt thay đổi vài lần, chân mày nhíu chặt cũng dần giãn ra.

Ông đi đến chiếc ghế bên cạnh giường thí nghiệm, ngồi xuống, chậm rãi hỏi: “Thích, tại sao khi triệu chứng bệnh mới tái phát, cậu không liên lạc ngay với tôi?”

Câu hỏi này giống như một chiếc búa nhỏ, đập mạnh vào tim của Thích Dung Thịnh. Thích Dung Thịnh chậm rãi buông tay, mở mắt nhìn lên khe hở trên trần nhà: “Khi đó tôi không thể tùy tiện rời đi.”

Giáo sư lấy sổ ra bắt đầu ghi chép: “Được, dựa theo những điều cậu vừa nói, ban đầu cậu dùng rượu làm chất xúc tác, có thể cho tôi biết sau khi say cậu đã làm gì không"

Giáo sư đẩy kính, nghiêm túc hỏi: “Có phát sinh hành vi ẩu đả không?"

Thích Dung Thịnh như cười như không nói: “Có.”

Thích Dung Thịnh nhìn vào khoảng không, như đang thú nhận: “Tôi đã cưỡng ép đứa trẻ đó. Không chỉ một lần.”

“Nhưng khác biệt với những lần phát bệnh trước đây, có thể tùy tiện tìm đại một người thì lần

này, tôi đã tìm kiếm em ấy suốt." Giáo sư hoảng hốt, lập tức hỏi:

“Đứa nhỏ này cùng cậu rốt cục có quan hệ như thế nào? Các người đã gặp nhau khi nào?"

Thích Dung Thịnh cuối cùng cũng để lộ ra nụ cười có thể xem là thật lòng, giọng nói buồn bã, hồi tưởng lại: "Nói chính xác thì tôi đã đơn phương quen biết em ấy được mười năm, nhưng lần đầu tiên em ấy gặp tôi là nửa năm trước.”

Thích Dung Thịnh dò xét nhìn giáo sư: “Em ấy là con của thầy tôi. Theo nhận thức hiện tại của em ấy thì tôi là anh trai và cũng là người thân duy nhất của em ấy."

Giáo sư vẫn bình luận một cách khách quan, không xen lẫn bất kỳ tình cảm nào: “Đối với một người không có năng lực đầy đủ, người giám hộ của cậu ấy có biết chuyện xảy ra giữa hai người không?"

Thích Dung Thịnh cười rộ lên: “Người giám hộ ư? Về mặt pháp lý, đứa bé này còn chẳng tồn tại.”

Thích Dung Thịnh không nhịn được họ khan: "Bố mẹ của em ấy đã qua đời, mà em ấy, đã ký một hợp đồng “tự nguyện” hiến thân, đem tính mạng cua mình giao vào tay những kẻ xấu xa bụng dạ khó lường. Tôi từ đầu không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ tổn thương em ấy."

“Tên họ?”

Giáo sư dừng bút, nhìn trạng thái trên mặt Thích Dung Thịnh đang từ từ trở nên mềm mại, cảm xúc cũng dần bình tĩnh lại: “Là Chúc Chúc."

“Em là Chúc Chúc."

Trang Vu đã kiểm tra kỹ lưỡng phòng khách và phòng vệ sinh, phòng ngủ tất nhiên là nơi đáng lưu ý trước tiên, nhưng thật bất ngờ, trong phòng không hề lắp đặt bất kỳ thiết bị giám sát nào. Xem ra Thích Dung Thịnh không có ý định giám sát cậu, cho nên việc hai người bọn họ là người yêu lại có thêm một điểm xác nhận.

Trang Vu rót một cốc nước rồi

ngồi trên sô pha.

Người yêu, danh từ này dường như chưa bao giờ xuất hiện trong đầu cậu, không ngờ lại mang lại cho cậu một loại ảo giác vừa chua vừa ngọt.

Nếu người yêu của cậu là Thích Dung Thịnh thì có phải cậu nên tin tưởng anh?

Đêm nay Thích Dung Thịnh không ở nhà, chỉ e là anh có chuyện phải làm.

Trong lòng cậu nghĩ như vậy, đến khi tỉnh táo trở lại thì răng cậu đã va vào thành cốc, truyền tới cảm giác ê nhức.

Quả nhiên, cậu vẫn là để ý, Trang Vu hạ quyết tâm khi nào Thích Dung Thịnh trở về thì sẽ tìm cách hỏi anh nửa đêm không ngủ lại đi vui vẻ ở nơi nào.

Nhất định phải hỏi.

Lại là bậu cửa sổ quen thuộc, lại là chú chim sẻ đó, và người đàn ông lịch lãm giữa sân đang mỉm cười vẫy tay chào cậu.

Lần này Trang Vu nghe rõ lời của người đó, ông ấy đang nói với cậu: “Chúc Chúc à, ngoan ngoãn chờ bố về nhé."

Giống như một chiếc van bị vặn mở, vô số âm thanh truyền vào tai cậu.

“Chúc Chúc à, khi con lớn lên, con có muốn đến căn cứ thí nghiệm để tiếp tục những gì bố me đang làm không, đến chơi với tư cách là nhà nghiên cứu thay vì con của nhà nghiên cứu, không phải càng tốt hơn sao?"

“Vậy hôm nay Chúc Chúc ngoan ngoãn ở nhà làm bài tập nhé, tối về bố làm sườn xào chua ngọt cho con được không”

“Chúc Chúc, không phải bố gạt con...Lần sau bố lại đút cho con, được không?"

“Chúc Chúc, đừng tìm bố, chạy nhanh đi..."

"Bố!"

Trang Vu giật mình tỉnh dậy từ trong giấc mộng, ban nãy cậu đã dựa vào sô pha mà thϊếp đi. Vẫn chỉ có một mình cậu ở trong nhà, Thích Dung Thịnh vẫn chưa trở lại.