Chương 5

“Quái vật nhỏ?” Thích Dung Thịnh cười nửa miệng nói: “Đúng thật cậu ta không phải là “người” theo đúng nghĩa, bởi vì cậu ta là đối tượng thí nghiệm của căn cứ mà thôi."

"Đừng nói đây là đối tượng thí nghiệm chạy trốn hơn nửa tháng vẫn chưa bị bắt nhé?" Lý Văn đã nghe nói về điều này từ lâu, vì vậy nghẹn họng nhìn trân trối nói: "Cậu cậu cậu, tại sao cậu nó lại đưa về nhà?"

"Cậu ta họ Trang."

"Nhưng... cái gì, họ Trang?"

Lý Văn im lặng, nếu có liên quan đến nhà cái, Thích Dung Thịnh làm điều này là điều dễ hiểu.

Thích Dung Thịnh cúi đầu nhắm chặt hai mắt lại, thật lâu sau mới mở mắt ra, ngẩng đầu lên: “Tôi cũng không hoàn toàn xác định được cậu ta có phải là con của thầy hay không, nhưng là thực thể thí nghiệm, cậu ta sẽ không sống quá hai mươi tuổi."

"Trước mắt tiến độ thí nghiệm cường hóa gien chỉ mới đẩy mạnh đến tầm mười hai năm, vượt qua thời hạn thì không thể kiểm soát. Nếu cậu ta thật sự trở thành một con quái vật vượt qua toàn nhân loại thì kết cục như nào tôi không cần nhiều lời nữa.”

Lý Văn ngẩn người nghe xong, thở dài một hơi: "Dưỡng thương ở đây với cậu là an toàn nhất rồi, Trương Hữu Thành không dám nghi ngờ một đối tượng thí nghiệm lại là người cầm quyền tương lai nhân loại, tuy mạo hiểm nhưng có thể cứu cậu ta một mạng cũng tốt..."

"Đúng rồi, Dung Thịnh.” Lý Văn nhìn chằm chằm vào tay cầm cốc của Thích Dung Thịnh khó hiểu nói: "Vừa nãy tôi tính hỏi cậu, cậu thuận tay trái khi nào vậy, đọc báo hay uống cà phê cũng dùng tay trái, lạ thật đó."

Tiếp tục đặt tay phải dưới gầm bàn, Thích Dung Thịnh thẳng thắn nói dối: "Có lẽ là bắt đầu từ hôm nay trở đi."

"..."

Phòng khách trong căn hộ còn chưa kịp thu dọn, Thích Dung Thịnh liếc nhìn Trang Vu đang ngủ thϊếp đi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, anh lấy chăn bông từ trong tủ ra, đi vào thư phòng ngủ một giấc.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Trang Vu vẫn còn đang ngủ say, Thích Dung Thịnh sờ trán cậu, cảm thấy cơn sốt đã dịu đi một chút.

“Nếu cậu ấy tỉnh lại, nhớ mang tới một bát cháo đến.” Thích Dung Thịnh trước khi ra khỏi nhà nói với dì Phương: “Hôm nay phiền dì đừng rời khỏi căn hộ, có chuyện gì thì liên hệ ngay với tôi.”

“Vâng, thiếu gia.” Dì Phương chính là người từ nhỏ đã chăm sóc Thích Dung Thịnh, nghe vậy cũng không hỏi qua lai lịch Trang Vu, lập tức đáp: “Tôi đã ninh một nồi cháo trắng rồi, chờ tiểu thiếu gia tỉnh lại đưa tới đó, nhất định sẽ được chăm sóc cậu ấy cẩn thận, cậu cứ yên tâm."

Hôm nay đã là ngày thứ hai mươi bốn kể từ khi Trang Vu mất tích, vẫn chưa nghe thấy tung tích của Trang Vu. Ngay khi Thích Dung Thịnh bước vào căn cứ, anh đã nghe thấy các nhà nghiên cứu thì thầm về tung tích của Trang Vu, giọng điệu tư thế trở nên bí ẩn hơn.

Khi đi ngang qua một nhà nghiên cứu có vóc dáng nhỏ, thấy anh ta vừa nói vừa làm những cử chỉ khoa trương: "... Nhảy từ lan can cao như vậy mà chẳng hề hấn gì. Tôi thực sự nghĩ rằng N-001 vẫn còn sống, nhưng cậu ta là đối tượng thí nghiệm thành công nhất căn cứ..."

Thích Dung Thịnh ho nhẹ để nhắc nhở mọi người làm việc, các nhà nghiên cứu ngay lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại và tập trung vào nhiệm vụ trên tay.

Phòng thông tin ở tầng hầm thứ ba của căn cứ lưu trữ tất cả thông tin của căn cứ kể từ khi kiến thành, Thích Dung Thịnh không lên tầng trên cùng mà đến phòng thông tin trước.

Nếu có hồ sơ chính xác, thì danh tính của Trang Vu có thể được xác định. Nếu đủ may mắn, có lẽ sẽ tìm được sự cố xảy ra khi thay vào vào năm đó.

Phòng thông tin áp dụng xác minh thông tin di truyền đầy đủ, Thích Dung Thịnh vừa đặt ngón tay lên rãnh của bệ đo đường kiểm tra, ngay lập tức một cây kim nhỏ từ phía dưới chui ra đâm vào đầu ngón tay, để lại một giọt máu.

Cánh cửa màu lam trong suốt đóng lại sau lưng anh, Thích Dung Thịnh đi tới máy điều tra thông tin ở nơi sâu nhất của đại sảnh, đầu tiên nhập từ "Trang" vào thanh tìm kiếm. Chỉ có một tin nhắn hiện lên, đó là "Trang Vu". Thích Dung Thịnh đã đoán trước được tình huống này từ lâu nên anh ấy đã nhấp vào để xem.

Hóa ra đây là thông tin dưới con số tương ứng với N-001, sau dãy số chỉ có tên thật của N-001 là Trang Vu trong ngoặc đơn.