Chương 8: Em thật đẹp

Cơn gió đêm và cô giống nhau phong tình vạn chủng, nhẹ nhàng đến say lòng. Doãn Minh Tịch lặng lẽ híp mắt lại, rất nhanh nhận thấy tầm nhìn của bản thân bắt đầu mơ hồ, chếnh choáng.

Cô chỉ nghĩ mình say quá, ở trong lòng tự cười thầm bản thân, vụиɠ ŧяộʍ tự hỏi không biết có thể lợi dụng rượu để tựa vào người anh hay không. Anh Quý không để ý đến suy nghĩ trong lòng của cô gái duyên dáng và nhỏ nhẹ, nhưng bản thân lại đỏ mặt trước. Từ góc nhìn của Quý Ngạn Trăn nhìn lại, khuôn mặt cỡ lòng bàn tay của cô đang tỏa sáng với một màu hồng khác thường, đôi mắt to khẽ chớp, vẻ đáng yêu khiến anh muốn cúi đầu cắn một miếng.

“Em không trang điểm sao?” Quý Ngạn Trăn nhìn đôi lông mày thanh tú của cô từ trên xuống dưới, phát hiện trên mắt cô ngay cả một chút trang điểm cũng không có.

Doãn Minh Tịch cho rằng anh là đang trách cô không nghiêm túc trong việc gặp mặt, vô thức hoảng sợ một chút, dè dặt ngẩng đầu lên giải thích với anh: "Lúc anh gửi tin nhắn cho em là đã gần tám giờ rồi, em sợ không đến kịp, nên ..."

“Tôi không có ý đó.” Quý Ngạn Trăn mỉm cười, gương mặt điển trai dường như có sự dịu dàng nghịch lý: “Tôi chỉ muốn nói rằng em rất xinh đẹp.”

Cô gái trước mặt chợt bật cười, giống như một chú mèo con được chủ nhân khen ngợi, đôi mắt hoa đào xinh đẹp cong lên tự nhiên, sức sống đặc biệt và vẻ đáng yêu của cô gái ở độ tuổi này khiến đáy lòng anh ngứa ngáy.

Sau khi ra khỏi quán cà phê hai trăm mét, tác dụng của thuốc khiến Doãn Minh Tịch thực sự không thể đi tiếp được nữa. Cô cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể mình đều đang bị lấy đi, tứ chi càng ngày càng không thể tự kiểm soát. Cô tỉnh táo muốn bản thân duy trì trong trạng thái bình thường. nhưng mà như thế nào cũng không làm được, cuối cùng mất đi sức lực, lảo đảo ngã về phía trước.

Quý Ngạn Trăn luôn nhìn chăm chú trạng thái của cô, giống như đang theo dõi quá trình con mồi mắc câu. Đúng lúc cô đứng không vững và sắp ngã xuống, người đàn ông nhanh chóng đưa tay ra đỡ lấy cô.

Cánh tay rắn chắc của anh vòng quanh eo cô, cảm giác an toàn to lớn bao quanh cô thật chặt.

Hai người ai cũng không nói chuyện, động tác kỳ quặc như vậy bế tắc trong vài giây, thẳng đến khi Quý Ngạn Trăn không còn quan tâm đến việc gặp mặt lần đầu tiên nữa, trực tiếp ôm cô lên.

Sau một hồi cảm giác đôi chút mất trọng lượng, Doãn Minh Tịch mới phản ứng, vậy mà cô lại được Quý Ngạn Trăn ôm kiểu công chúa.

“Anh Quý” cô gái trong lòng dịu dàng gọi anh, cô ngoan ngoãn nằm trong lòng anh như một chú mèo con.

Tâm trạng của Doãn Minh Tịch giờ phút này, sự ngạc nhiên lớn vượt xa sự xấu hổ rất nhiều, cô thậm chí không có chút ý định vùng vẫy nào, chỉ đỏ mặt, lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt của người đàn ông.

Anh thực sự rất đẹp trai, mày kiếm sáng như sao, sống mũi cao yêu thích của cô, đường viền quai hàm hoàn hảo như một tác phẩm điêu khắc. Anh cao quá, chiều cao hơn 1,7 mét của cô chỉ chạm đến cằm anh. Sau bao nhiêu năm, anh vẫn là người cô yêu thích nhất.

Nhưng Quý Ngạn Trăn hiển nhiên không biết suy nghĩ của cô, anh chỉ cho rằng sự nhu mì của cô là do thiếu sức lực, nhưng nhìn vẻ mặt ngượng ngùng và rụt rè trong mắt cô gái, anh thậm chí không muốn tiếp tục màn diễn xuất chuẩn được chuẩn bị chu đáo vừa rồi.

Ra vẻ đạo mạo làm gì chứ, cần chó gì lịch sự nữa, vì dù sao đi nữa thì anh cũng sẽ lên giường với cô, và lại … những điều sâu xa hơn vẫn còn chưa đến.