Chương 11: Đột nhập

Thả lỏng từ từ những ngón tay đang bóp chặt cổ tay của mình, Thì Chước dùng giọng nói ngọt ngào giả mạo cô gái cười khúc khích: "Thượng tá, bánh ngọt ở đây không tệ."

Mawson không trả lời ngay lập tức, mà nâng mí mắt lên nhìn cậu chằm chằm.

Thì Chước vẫn giữ nguyên khuôn mặt cũ, nhưng cũng gần như đã hoàn toàn thay đổi gương mặt.

Cậu đội một cặp tai thỏ bông mềm mại đung đưa nhẹ nhàng, tóc mái mềm mại che phủ trái, những lọn tóc dài rủ xuống gương mặt trái xoan xinh đẹp của cậu, phủ xuống vai trần, khiến cậu trông giống một cô gái.

Cậu không khác gì những cô gái thỏ ở hội trường, mặc một chiếc váy xòe màu đen cúp ngực, tất lưới dài, dưới chân là một đôi bốt da ngắn có gót nhỏ, vòng cổ quanh cổ đã che đi hoàn hảo yết hầu của cậu. Còn gắn một biểu tượng thỏ trên găng tay nhung của cậu.

Đó là một con thỏ cổ điển, mông có lò xo. Nhận ra ánh mắt của người đàn ông dừng trên ngón tay mình, Thì Chước vặn chặt lò xo và đặt con thỏ trên bàn, thỏ nhỏ dễ thương nhảy tới tận tay Mawson.

"Đồ chơi nhỏ mà Vivian lấy từ kho đưa cho tôi." Thì Chước cười với vẻ đáng yêu, với nụ cười vẫn nguyên vẹn, cậu với tay kéo con thỏ trở lại. "Thượng tá, anh có biết cô ấy làm việc ở đây không?"

Mawson không nói có cũng không nói không.

Đoán trước được câu trả lời như vậy, Thì Chước dựa người lên bàn, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt anh hỏi: "Vậy Thượng tá, tôi nghĩ ngài cũng biết, cửa vào văn phòng có khóa vân tay phải không?"

"Cậu đã đi xem rồi à?" Mawson hỏi, nâng cao lông mày, "Đã nghĩ ra cách vào chưa?"

"Chưa." Thì Chước lắc đầu với vẻ tiếc nuối. "Không có cách nào không đánh rắn động cỏ. Vì vậy, Thượng tá," cậu hạ thấp giọng, nghiêng người về phía Mawson, "Tôi xin lỗi vì có thể cần phải dùng phương pháp thô bạo hơn."

Dường như đoán trước được ý cậu, đáng ngạc nhiên là anh không phản đối đề xuất của cậu. "Tôi sẽ cho người dẫn ông ta đến."

Thì Chước hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ rằng anh có thể dễ dàng vô hiệu hóa camera, nên cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Cậu cầm khay trống trên bàn rồi đi ra khỏi phòng.

Chỉ cần không để lại bằng chứng trên camera, Thì Chước sẽ không bị hạn chế gì trong hành động. Cậu ngân nga đi xuống cầu thang xoắn, ôm khay đứng trong bóng tối.

Chỉ trong chốc lát, cậu đã thấy giám đốc bước nhanh về phía này, vẻ mặt vội vã.

Giám đốc đấu giá là một người đàn ông trung niên hơi mập, sau khi nhận được tin nhắn trên thiết bị di động, ông từ hậu trường của đại sảnh đấu giá đi vào khu vực nhân viên. Lúc này ở đây không có ai, chỉ vài nhân viên bảo vệ tuần tra qua lại.

Hầu hết bảo vệ là nhân viên thuê tạm thời, trước khi vào khu vực văn phòng quan trọng phía sau, ông giám đốc thận trọng cho đội tuần tra rời đi.

Sau khi tiếng dép quân đội đều đều dần xa dần, hành lang sáng đèn dài chìm trong im lặng. Quay đầu kiểm tra hai bên tường trắng lặng im, ông giám đốc đưa mắt lên khóa vân tay trên cửa kính.

Quét mắt ông ta xong thì cửa mở ra, đèn trên trần hành lang phía sau bỗng nhấp nháy. Ông giám đốc nắm tay nắm cửa, quay đầu nhìn xuống hành lang tối vắng phía sau, cau mày.

Không thấy gì bất thường, ông lầm bầm chửi đèn nhấp nháy, rồi từ từ bước vào cửa, nhưng bỗng nghe tiếng lạo xạo dưới chân.

Ông cúi xuống nhìn, thấy một chú thỏ cơ khí nhảy lò cò lên xuống về phía mình. Nhận ra đó là đồ chơi cổ của công ty, ông giận dữ đá mạnh con thỏ, đá nó vào góc hành lang bên trong.

Tiếng động từ con thỏ nhanh chóng dừng lại, ông thong thả bước vào, không hề hay biết cánh cửa kính đang từ từ tự động đóng lại, đã bị một vật nhỏ cứng chặn lại.

Nửa phút sau, ông giám đốc quay lưng về hành lang, đứng trước cửa văn phòng của mình, dùng cách tương tự quét khóa cửa theo cách tương tự.

Khi ông vừa đưa tay lên nắm tay cầm cửa, sắp mở cửa bước vào, bỗng giật mình khi phát hiện trên tấm cửa kính trước mặt, ngoài bóng ông hơi mập, còn có một bóng người cao ráo khác hiện rõ...

Bóng người đó không biết từ lúc nào đã lặng lẽ đứng sau lưng ông, giờ đứng bất động, áp sát sau lưng ông.

Ông giận dữ quay ngoắt lại, tay nắm chặt tay cầm cửa định đóng cửa lại, nhưng bị người phía sau hạ gục xuống đất.

Dùng chân chặn cửa văn phòng sắp đóng lại, Thì Chước cúi xuống đá văng người đàn ông bất tỉnh dưới chân đi, Thì Chước cúi xuống cất lại đôi ủng đang mang trong tay, chậm rãi đẩy cửa bước vào.

Tủ hồ sơ đặt dựa tường phía sau bàn giám đốc, cửa kính mờ cũng bị khóa. Xoay người quỳ xuống lục tìm trên người ông giám đốc nhưng vô vọng, Thì Chước bèn lục tung cả phòng tìm chìa khóa. Sau một hồi tìm kiếm vô định hướng, cậu bỗng dừng lại, trầm tư.

Thời gian cứ trôi đi không có lợi cho cậu, phía cậu và Mawson có thỏa thuận nửa tiếng, ông giám đốc cũng không thể biến mất quá lâu khỏi cuộc đấu giá. Vì đã nói sẽ dùng biện pháp thô bạo, vậy thì cứ tận dụng tới cùng vậy.

Cậu bắt đầu thầm tính toán, sau khi phá cửa kính bằng vũ lực làm báo động, tìm được thông tin khách hàng trong tủ, rồi trốn thoát khỏi qua lớp an nình cánh cửa sau, cậu sẽ mất khoảng bao lâu.

Sau khi nhanh chóng ước tính xong, cậu vớ lấy chiếc ghế bên cạnh, không do dự đập về phía tủ trước mặt. Khoảnh khắc tiếng báo động thót tim vang lên, Thì Chước không hề thay đổi sắc mặt, đưa tay đã đeo găng tay vào tủ đầy kính vỡ vụn.

Trong suốt quá trình liền mạch đó, cậu thậm chí còn chẳng để tim đập loạn nhịp. Vì Mawson đồng ý bảo kê, cậu cũng muốn xem anh ấy có bao nhiêu bản lĩnh.

Thì Chước học tại trường sĩ quan quân đội nên cậu ấy rất nhanh chóng nhận ra các quy tắc phân loại trước mắt, tìm thấy thông tin khách hàng mà cậu cần. Tuy nhiên, cuối cùng, một đội tuần tra cũng đến từ cuối hành lang ngoài cửa văn phòng.

Dưới tiếng báo động chói tai và tiếng bước chân hỗn loạn kết hợp, cậu cầm một chiếc ghế bằng một tay và đứng sát tường bên cửa văn phòng. Trước tiên, cậu mở terminal để gửi tín hiệu cho Mawson, sau đó cậu lât tài liệu trong tay.

Thì Chước không khỏi nhíu mày ngạc nhiên khi quét mắt qua những ký tự màu đen trên giấy trắng và những cái tên quen thuộc được in trên thông tin. Tạm thời không còn thời gian để suy nghĩ. Nhạy bén bắt được tiếng giày quân đội rơi xuống nền đất biến mất ngoài cửa, Thì Chước lặng lẽ ngước mắt lên liến nhìn cánh cửa kính bên cạnh.

Trên cửa phản chiếu rõ ràng hình ảnh bàn tay cầm súng nhắm thẳng vào trong phòng. Thì Chước thong thả nở nụ cười, đột ngột ngoặt người tung chiếc ghế lên, nhắm thẳng mặt và tay người đàn ông phía sau cửa mà đập mạnh.

Đối phương hoảng loạn lùi lại nhanh chóng, kéo theo những người phía sau cũng trở tay không kịp, ngã nhào ra sau như domino.

Sao chép dữ liệu trong tài liệu qua terminal, Thì Chước khẽ mỉm cười rồi bước ra chậm rãi, giọng nữ trẻ ngọt ngào: "Anh ơi, đừng chĩa súng vào em, em chỉ lạc đường thôi."

Dĩ nhiên đội tuần tra không tin lời cậu, nhưng thấy cậu mặc váy ngắn, ngoài cái ghế gần như vỡ vụn, trên người không mang vũ khí gì khác, họ hạ thấp cảnh giác với cậu.

Đội trưởng vẫn giơ súng nhắm vào cậu, ra lệnh hai người bên cạnh tiến lên. Họ rút ra còng tay tiến về phía cậu, một người nhìn chằm chằm vào ngực cậu, còn người kia với giọng điệu khinh khỉnh, xúc phạm nói: "Em nên biết điều đừng chống cự, nếu không anh em sẽ lột trần em ra, không ai cứu được đâu."

"Anh trai có thể cho em biết, quen nhau có nghĩa gì không?" Thì Chước nghiêng đầu, ngón tay đeo nhung theo ánh mắt dán chặt vào ngực mình, từ từ luồn vào váy vén lên. "Như thế này à?"

Ai cũng thay đổi sắc mặt, tay cầm súng của đội trưởng còn run lên. Bàn tay của đội trưởng giơ súng lên thậm chí có chút không ổn định.

Thì Chước cười, lấy từ ngực ra một chiếc thẻ bạc, giữ chặt biến nó thành súng. Trong khoảnh khắc đó, cậu túm lấy cổ áo người đàn ông bên phải đang nhìn chòng chọc mình, dùng anh ta che đi nòng súng của đội trưởng, đồng thời dùng báng súng đập mạnh vào đầu người bên trái.

Đội trưởng bắn chậm một giây, viên đạn bắn trúng vai người bị cậu túm làm lá chắn. Cùng tiếng kêu đau đớn của anh ta, Thì Chước thả tay đá mạnh anh ta về phía đám đông, khiến những người khác vội tránh né. Cậu đá bay khẩu súng của đội trưởng, rồi nện mạnh báng súng vào thái dương anh ta.

Đối phương ngã ngồi xuống đất, choáng váng. Một tiếng nổ ầm, nghe tiếng gió ào tới bên tai, Thì Chước phản ứng nhanh quay đầu né tránh, tận dụng lúc đối phương chưa kịp phòng bị mà túm lấy cánh tay anh ta, khống chế giữa không trung, tay còn lại siết chặt báng súng đập mạnh vào sống mũi.

Sức chiến đấu của đội tuần tra này không mạnh, trước khi tiếp viện kịp đến, Thì Chước làm tương tự vô hiệu hóa tất cả súng của họ, khiến nhóm đàn ông tạm thời mất khả năng hành động. Mặc dù biết Mawson sẽ cho người xử lý, và chắc chắn có camera giám sát ẩn, nhưng trước khi rời đi Thì Chước vẫn bắn hỏng tất cả camera hiện hữu.

Hai phút sau, Mawson thấy trong đoạn video cắt từ hệ thống giám sát bị đột nhập, một thỏ nữ xinh đẹp gợi cảm đi giày bốt ngắn cao hót và mặc chiếc váy phồng, đí qua tiếng còi báo động rít lên liên tục trong hành lang, một tay nhẹ nhàng cầm súng bạc nhỏ tinh tế, tay kia lơ đãng lau vết máu trên váy, sắc mặt lạnh lùng bước từ bóng tối xa xôi trở lại ánh sáng rực rỡ.

Nhưng khi đi ngang qua cửa kính dẫn vào khu vực nhân viên, thoáng thấy chú thỏ cơ khí nằm bẩn thỉu trong góc, cô thỏ lại nhẹ cười dừng bước, cúi xuống nhặt nó lên thổi bụi trên mặt nó với vẻ vô hại.

Khoảnh khắc sau, người đàn ông khẽ nhếch mép, tắt video rồi đứng dậy khỏi ghế sofa.