Chương 5: Y phục

Trong tâm trí, Thì Chước bắt đầu có những phỏng đoán liên quan, nhưng cậu không biểu lộ tình cảm trên khuôn mặt, mà thay vào đó, cậu đứng dậy rời đi rửa rượu. Robot có thể làm việc này, nhưng trong những năm sống ở tuyến đầu, Thì Chước đã quen với việc tự mình làm.

Cậu bỏ ly rượu sau khi đã rửa sạch vào trong tủ rượu, sau đó quay đầu quay lại phòng để lấy quần áo và tắm. Khi tắm rửa và mặc quần áo, có vẻ như Nawson đã trở lại phòng bên cạnh. Thì Chước vào phòng ngủ chính và chuẩn bị đi ngủ, nhưng cửa phòng bất ngờ bị gõ.

Khi Nawson đẩy cửa mở ra, cậu đang chống đẩy trên sàn nhà để tập thể dục trước khi ngủ. Áo ngủ để lộ vùng eo tự nhiên, để lộ vòng eo trắng mịn và mảnh mai. Ánh mắt của Nawson quét qua phần eo lộ ra đó, và anh cúi xuống đặt vật thể trong tay bên cạnh giường.

Cảm nhận được ánh mắt của Nawson đổ vào vòng eo của mình, điều đầu tiên xuất hiện trong tâm trí của Thì Chước là hình ảnh của vòng eo cơ bắp cuồn cuộn của Nawson trong phòng tắm. Khác với làn da màu trắng nhạt cậu bao phủ quanh năm trong bộ quân phục chiến đấu, vùng eo của Nawson màu lúa mạch đẹp mắt.

Sau thời gian dài sống trong quân đội, Thì Chước tự nhiên biết người trong quân đội xem thường loại người trắng gầy nhất. Mặc dù cậu không phải là một cơ thể gầy gò không có cơ bắp, nhưng màu da trên cơ thể cậu không thể tối màu bao giờ. Cậu tự biết rằng phần eo như vậy trong mắt của Nawson không đủ để chú ý, Thì Chước đứng dậy đặt tay lên mặt đất, sắp xếp đồ ngủ đang mặc và đùa giỡn một cách bình thường "Nếu Thượng tá muốn xem veo của tôi, thì cần phải trả tiền đấy."

Mặc dù thời gian tiếp xúc với Nawson không dài, nhưng cậu cũng biết rằng người đàn ông này sẽ . Do đó cậu biết đối với anh ta sẽ không tiếp nhận những chủ đề thô tục như vậy, sau khi tự nói với chính mình, Cậu quay đi lấy nước để trên bàn để uống.

Một ngụm nước chưa kịp nuốt, cậu nghe thấy Nawson đằng sau hỏi với giọng điệu không thay đổi, "Giá cả là bao nhiêu?"

Thì Chước sợ tới mức vội vàng nuốt nước, lập tức bị sặc cốc nước, ho khan nặng nề, sau đó cậu quay đầu nhìn Nawson và ngẫu nhiên đưa ra một con số.

Người sau khoanh tay đứng im tại chỗ, nhìn theo con số cậu đưa ra hơi nheo mắt, "Đắt như vậy?"

Thì Chước bất ngờ khi nghe thấy điều này, đặt xuống ly nước và đáp trả anh ta một cách nghiêm túc, "Không hẳn là đắt lắm, bởi vì trong nhà tù không có phụ nữ, người khác có tiền nhưng cũng không thể thấy tôi."

Nawson gật đầu không đưa ra quan điểm, rồi anh nâng tay nhìn vào terminal.

Vài giây sau, terminal của Thì Chước phát ra tiếng thông báo. Cậu cảm thấy trong lòng có chút kinh ngạc, nhưng vẫn vui vẻ mở thiết bị lên, nhưng phát hiện rằng trong tài khoản không chỉ không có tiền được nạp vào, mà còn bị Nawson trừ mất một số tiền.

Cậu mở mắt to tròn trong sự hoài nghi.

"Theo giá cả mà cậu đưa ra, sau khi trừ tiền tôi đã xem vòng eo của cậu, cậu vẫn phải trả cho tôi số tiền cậu nhìn tôi" anh ta tính toán lạnh lùng, "Sau cùng, tôi chỉ nhìn thấy vòng eo của cậu, trong khi cậu đã nhìn hết của tôi."

"..."

"Tôi không có," Thì Chước cố gắng biện minh.

Nhưng khi thấy rằng người kia không có ý định trả tiền lại, cậu chỉ có thể cầm terminal của mình và nuối tiếc rằng nếu biết trước mất tiền như vậy, cậu đã nên ở lại và nhìn kỹ Nawson từ đầu đến chân.

Sau khi tự xem xét, Thì Chước nhanh chóng chú ý đến cách Nawson trừ tiền rất bí ẩn, kiểm tra thiết bị cá nhân của mình, "Tài khoản cá nhân là quyền riêng tư của tôi."

"Tại sao anh có thể thực hiện giao dịch từ xa trên tài khoản của tôi?" Cậu nhìn chăm chú vào terminal, mắt nhắm lại một chút như đang suy tư, "Anh gắn một con chip quân sự vào thiết bị của tôi?"

"Thượng tá," cậu cảm thấy ngày càng trở nên có khả năng, cậu ta tức giận ngước mắt lên buộc tội, "Anh là một công chức giả, lợi dụng quyền lực quân đội..."

"Tôi không phải ." Nawson lặng lẽ ngắt lời cậu, "Tôi chỉ thiết lập mối quan hệ họ hàng với tài khoản của cậu."

"..."

"Quan hệ họ hàng gì?" Cố gắng quay lại tình thế, Thì Chước dần trở nên thẳng thắn, "Thượng tá, tôi không muốn trong tương lai khi đăng ký kết hôn với người yêu, bị các cơ quan liên quan thông báo rằng tôi là tội phạm hôn nhân."

Nawson liếc hìn cậu với biểu cảm khó tả.

"Không có tội phạm hôn nhân, cậu có thể yên tâm." Anh nói thêm một cách mỉa mai, "Nhưng rất có thể cậu sẽ bị thông báo rằng cậu có một người cha khác họ cùng tuổi."

"..."

"Thượng tá," sau một chút lúng túng, không biết vì sao, mặt của Thì Chước trở nên phức tạp hơn"Vậy thượng tá, cậu cũng từng học tại Học viện Quân đội Hoàng gia cách đây vài năm?"

"Không." Nawson trả lời.

Mặt của Thì Chước ngày càng phức tạp, dường như đã có sự dự đoán từ trước, nhưng cũng kết hợp với một chút khó hiểu. "Vậy thượng tá, anh cũng học chuyên ngành chiến đấu phải không?"

"Đúng vậy." Đối phương gật đầu.

"Vậy là đúng rồi," như đường nét lộn xộn rối rắm cuối cùng đã được giải quyết, Thì Chước cuối cùng thở phào như tự nói với bản thân mình, "Chắc chắn rồi, tất cả những người học khoa chiến đấu điều như thế này."

"Tất cả như thế nào?" Nghe được những lời cậu nói với chính mình, Nawson hỏi.

Tất cả điều thích chơi trò cha con với cậu. Thì Chước nói trong tâm, nhưng không hé miệng một chữ. Cậu nhìn xuống chiếc giường của mình, một cách tự nhiên đổi chủ đề, "Thượng tá đến đây để đưa tôi cái gì?"

"Áo sơ mi." Nawson đưa tới cậu hộp nút và hộp kim khâu dự phòng, "Nhớ may lại nút, vì giá áo cũng không rẻ."

"..."

Thì Chước nhìn khuôn mặt của người đàn ông, mất một lúc để chắc chắn rằng đối phương không nói đùa, "Thượng tá, áo sơ mi không phải là tôi làm rách, tôi cũng không muốn anh xé nó."

Ý của cậu là, ngay cả khi nút áo cần may lại, không đến lượt cậu phải may.

Nawson trả lời với vẻ mặt không thay đổi, "Áo sơ mi là tôi, nhưng tiếng kêu là do cậu phát ra."

"..."

Thì Chước chỉ có thể thừa nhận và thở dài, "Tôi sẽ thử xem. Nhưng thượng tá, ngài đừng có kỳ vọng quá lớn."

Bỗng dưng, một phần trong câu nói của cậu giống hệt cách Nawson đã nói cách đây vài ngày. Thượng tá trẻ tuổi hiếm khi biểu lộ cảm xúc nên bây giờ biểu cảm trở nên phong phú hơn một chút, mày có vẻ như đang cười, anh ta nói với cậu "Cũng không nhất định."

Thì Chước nhìn vào đôi mắt của Nawson và bắt đầu cảm thấy hoài nghi.

Nawson không nói gì thêm và nhận cuộc gọi mới trên terminal của mình.

Anh đứng yên tại chỗ, bắt đầu cuộc trò chuyện với cấp dưới thông qua cuộc gọi này. Tiếng của cấp dưới vang lên từ thiết bị cá nhân, "Thượng tá, đồ gửi qua ngay bây giờ sao?"

"Gửi đi." Nawson trả lời.

Cấp dưới hỏi anh hỏi nơi đồ sẽ được gửi đến, và Nawson đã báo cho họ nơi mà Thì Chước đang ở. Trong khi hai người đang nói chuyện qua thiết bị, Thì Chước ngồi trên giường, cau mày và kiểm tra chiếc áo sơ mi.

Thì Chước ở học viện quân nhanh nhẹn trong việc tháo ráp vũ khí hơn cả sinh viên học ngành chiến đấu khác, nhưng đối với việc may vá này, cậu không học được khi tham gia các khóa học phụ của khoa hậu cần.

Học viện Quân đội Hoàng gia nó là trường quân đội hàng đầu trong toàn Đế quốc, nhưng nó cũng là nơi tập trung nhiều con cái của quý tộc và quan chức đông đảo. Không phải tất cả con cái của quý tộc và quan chức từ nhỏ đều xuất sắc và trong số những người được sinh ra ngậm thìa vàng, cũng có những người lười biếng và dốt nát.

Học sinh giỏi hầu hết tập trung vào ngành chiến đấu, trong khi Thì Chước theo học ngành hậu cần, nơi tập trung những con mực nhàn rỗi.

Đối với những khóa học phụ này, chúng thường được thiết lập để giúp sinh viên quý tộc tích lũy tín chỉ.

Để có được tín chỉ trong những khóa học phụ thuộc này, Thì Chước đã phải dành nhiều thời gian để luyện tập. Việc may vá con thỏ bị đặt biệt danh là kẻ trôm sao sẹo, vẫn in sâu trong ký ức của cậu. Và bây giờ, khi cậu hồi tưởng lại, cậu tức giận nắm chặt chiếc áo và liếc Nawson.

Người kia vẫn đang nói chuyện với cấp dưới qua thiết bị.

Thì Chước ôm chiếc áo trong tay và nghĩ một chút, sau đó nói một cách nhẹ nhàng và đáng yêu, "Thượng tá, áo vẫn chưa bị rách, tại sao anh đi?"

Cấp dưới sửng sốt đến mức lười nói đột nhiên dừng lại, khi nói lại thì không giấy được sự sửng sốt lắp bắp: "Th-th-thú thật, thượng tá, tôi có làm phiền thượng tá chứ?"

Sau khi nói xong, trước khi Nawson kịp trả lời, đối phương lại nói lên những lời xin lỗi khó hiểu và ngắt cuộc gọi với tốc độ chưa từng thấy.

Nawson nhìn vào thiết bị im lặng trong một giây, sau đó quay đầu lại nhìn Thì Chước.

Mặc dù đối mặt với ánh mắt áp đảo của anh, Thì Chước vẫn ngồi yên trên giường với nụ cười nhẹ nhàng và trong sáng, "Đừng nhìn tôi như vậy, thượng tá, tôi không phải là tình nhân mà ngài trả tiền sao?"

Nawson thu hồi ánh mắt khỏi câu hỏi của cậu.

Sau những lần bị đối phương bắt bẻ và im lặng, Thì Chước đã cảm thấy thoải mái lần đầu tiên vào đêm hôm nay trong lòng. Nhưng giá phải trả cho sự thoải mái này là cậu phải ra ngoài sân bằng chân trần, chờ đợi cấp dưới đưa đến một món đồ quan trọng.

Trong sân với sự yên tĩnh và hoàn toàn không có ai, cậu thấy đèn trong phòng của Nawson tắt. Sau lưng cậu chỉ có một robot gia đình được gửi đến để giám sát. Thì Chước nghiêm trọng đứng dưới ánh trăng một cách tĩnh lặng, cảm giác như cậu đang tương tư với mặt trăng trên trời.

Nhớ đôi dép lúc ra ngoài cậu quên mang, cậu quay lại và yêu cầu robot gia đình lấy. Khi robot mang đôi dép ra, cuối cùng, cấp dưới của Nawson cũng đến. Thì Chước nhanh chóng mang đôi dép và bước ra trước, giúp cậu đỡ mất mặt trong tình huống này.

Có vẻ nhận ra cậu là người xem vào cuộc trò chuyện, sĩ quan lạ mặt nhanh chóng đưa hộp caton cho cậu xong cất bước đi nhanh, không mấy quan tâm. Hộp caton trong tay cậu có trọng lượng, khi cậu nhớ đến lời dặn dò của Nawson phải mở kiểm tra, Thì Chước lợi dụng ánh sáng mặt trăng mờ nhạt, nhìn xuống và mở hộp giấy.

Trong hộp không phải là bất kỳ tài liệu quan trọng của bộ quốc phòng hay bất kỳ vật phẩm cá nhân nào của Nawson, mà là một bộ đồ chiến đấu cũ kỹ và bẩn thỉu.

Thì Chước ánh mắt đột nhiên ngưng tụ.

Ánh trăng trong tầm mắt rơi nhẹ trên chiếc áo, cậu nhận ra nó ngay lập tức, đó là bộ đồ mà cậu đã mặc trước đây. Thì Chước nắm lấy bộ đồ chiến đấu trong tay với vẻ mặt sững sờ.