Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Không Héo Tàn

Chương 3: Ô che mưa

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Lấy lòng]

Những suy nghĩ trôi về phương xa dần được thu hồi. Trong tầm mắt, người đàn ông không nói lời nào trước ánh mắt thẳng thắn của cô gái. Thật may là như vậy, nếu lúc này anh đâm chọc người ta, cô gái này da mặt mỏng nhất định sẽ chống đỡ không nổi.

Lại qua mười phút sau, Chung Hoài Lễ xuất hiện trong phòng triển lãm, tuổi đã ngoài năm mươi nhưng vẻ mặt ông vẫn minh mẫn hồng hào như cũ. Trong khi đang nói chuyện với Bùi Trì, ông vô tình nhìn thấy Cố Dao Tri ở cách đó không xa, sau đó ông nói với Bùi Trì câu gì đó rồi cất bước đi đến chỗ cô.

Cố Dao Tri đứng dậy tiến lên mấy bước nghênh đón ông, khẽ cười nói: "Thầy."

Cố Dao Tri từ năm mười tuổi đã theo Chung Hoài Lễ học hội họa. Cô thuộc nhóm học trò đầu tiên của ông, ông cũng xem như là bậc cha chú đã nhìn cô trưởng thành, tình nghĩa thầy trò vô cùng sâu đậm.

"Về khi nào thế?"

“Hôm nay ạ.” Cố Dao Tri đưa quà cho thầy.

Chung Hoài Lễ nhận lấy, cười tủm tỉm quan sát cô gái trước mặt, cuối cùng cũng cố định tầm mắt trên mặt cô, ân cần nói: “Trưởng thành rồi nhưng dáng vẻ trái lại không thay đổi chút nào cả, vẫn là cô bé ngoan ngoãn ngày đó.”

Cố Dao Tri hai mắt cong cong: "Thầy cũng không thay đổi gì cả, vẫn phong độ ngời ngời như trước."

Chung Hoài Lễ cười mấy tiếng, nhớ ra điều gì đó, do dự nói: "Lát nữa thầy có một cuộc họp…"

Khi đang nói chuyện ông nhìn về phía người đàn ông anh tuấn bất phàm phía sau, quay đầu lại vỗ vào bả vai Cố Dao Tri: "Đi, em theo thầy qua đây."

Cố Dao Tri đi theo thầy đến trước mặt Bùi Trì. Chung Hoài Lễ: "Bùi công tử, đây là học trò của tôi, không phải người ngoài. Nếu anh không phiền, có thể để con bé cùng đến phòng tiếp khách không?"

Nghe vậy, Bùi Trì mặt mày lạnh nhạt liếc nhìn Cố Dao Tri nhưng chỉ dừng lại một giây rồi rời đi ngay, gật đầu nói: "Tôi không để ý đâu, cứ theo ý ông Chung."

Đi vào phòng tiếp khách, Cố Dao Tri ngồi đối diện với người đàn ông. Cô có thể hiểu rằng thầy và cô đã lâu không gặp nên thầy không nỡ để cô đi nhưng cô cảm thấy hơi không được tự nhiên khi phải ở cùng một chỗ với Bùi Trì.

Điều khó khăn hơn nữa là Chung Hoài Lễ mới đi ra ngoài một chuyến. Chỉ còn lại hai người trong căn phòng nhỏ, tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường vang vọng bên tai. Bầu không khí yên tĩnh lộ ra sự gượng gạo nhàn nhạt.

Cố Dao Tri lặng lẽ ngước mắt lên liếc nhìn người đàn ông ở đối diện. Anh đã cởϊ áσ vest ra, lưng dựa vào sofa, cúi đầu tùy ý lướt điện thoại. Mấy sợi tóc hơi tỏa ra che kín chân mày, vẻ mặt bình tĩnh, một đôi chân dài thoải mái duỗi ra trên mặt đất.

Hoàn toàn khác với trạng thái của cô, muốn bao nhiêu nhàn rỗi có bấy nhiêu nhàn rỗi. Thực ra khi ở phòng triển lãm lúc Chung Hoài Lễ giới thiệu cô, lúc đó cô đã tự hỏi liệu Bùi Trì còn nhớ mình hay không nhưng nhìn bộ dạng này của anh, có vẻ cũng giống như lần gặp trước ở sân bay, đã không còn nhớ gì rồi.

Nhưng dù sao cũng đã nhận ý tốt của người ta, Cố Dao Tri do dự một chút rồi nói: "Bùi công tử, lúc trước ở sân bay, rất cảm ơn ô của anh."

Người đàn ông không ngước mắt lên, lực chú ý dường như bị thứ gì đó trong điện thoại hấp dẫn, ngón tay thon dài chậm rãi trượt trên màn hình điện thoại. Vài giây sau, anh miễn cưỡng nói: "Không có gì."

Hóa ra vẫn chưa quên. Chẳng qua nhìn thái độ này của anh, Cố Dao Tri có thể cảm thấy được rằng anh hình như không quá để tâm đến người khác. May mà một lát sau, Chung Hoài Lễ đã quay trở lại, đặt chiếc khay trong tay lên mặt bàn, cầm ấm trà rót một chén trà táo tàu đưa cho Cố Dao Tri rồi quay sang giải thích với Bùi Trì.

"Đứa học trò này của tôi quanh năm ở nước ngoài. Khó khăn lắm mới trở về một lần, nó rất thích uống trà do tôi tự tay pha, để Bùi công tử đợi lâu rồi."

“Bùi công tử muốn uống một chén không?” Chung Hoài Lễ hỏi.

Nghe vậy, ánh mắt của Bùi Trì rơi vào tay Cố Dao Tri trong giây lát, anh dời tầm mắt, khách khí nói với Chung Hoài Lễ: "Không cần đâu, cho tôi nước lọc là được."

Đây là lần đầu tiên Cố Dao Tri thấy Bùi Trì đối xử tôn kính với người khác như vậy. Kế đó khi nghe họ trò chuyện, cô đại khái đã hiểu lí do. Hóa ra Tập đoàn Bùi thị đang muốn đẩy mạnh hạng mục triển lãm, muốn mời Chung Hoài Lễ tổ chức triển lãm tranh cá nhân. Mà triển lãm thương mại là một lĩnh vực mới của tập đoàn Bùi thị đang hướng tới, có thể mời được một họa sĩ nổi tiếng như Chung Hoài Lễ sẽ rất có lợi cho kế hoạch tiếp theo của tập đoàn.

Trà có hơi nóng Cố Dao Tri bưng chén uống từng ngụm nhỏ, nhìn hai người đối nói chuyện một hồi chắc cũng đã xong, Chung Hoài Lễ ôn tồn nói: “Được, tôi sẽ suy nghĩ cẩn thận."

Chủ đề tiếp theo không biết tại sao, đột nhiên lại bàn đến cô.

"Nếu như tôi nhớ không lầm, Tiểu Tri, em và Bùi công tử đều là cựu học sinh của Trường THPT số một thành phố Lăng nhỉ? Hai người trạc tuổi nhau, chắc hẳn đã gặp nhau ở trường rồi chứ?"

Khuôn mặt hiền từ của Chung Hoài Lễ lộ ra vẻ tò mò: "Bùi công tử như này chắc hẳn là nhân vật nổi tiếng trong trường, em có ấn tượng gì không?"

Câu hỏi không ngoài dự liệu này đến quá bất ngờ khiến cô không kịp đề phòng. Cố Dao Tri sửng sốt, hơi cong khóe môi, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Nếu nói không có ấn tượng gì, vậy thì rất bất lịch sự. Nếu như nói thật, vậy không phải là vạch trần chuyện lúc trước cô giả bộ không quen biết anh hay sao.

Lông mi cô run run, lúc này cô gần như không dám nhìn phản ứng của Bùi Trì. Trong dư quang cô liếc thấy ngón tay thon dài của người đàn ông đang gõ nhẹ lên thành cốc thủy tinh, tựa như đang đợi câu trả lời của cô. Sau khoảng vài giây, phía đối diện truyền đến một tiếng cười nhẹ.

Bùi Trì: "Là bạn cùng trường, lớp bên cạnh."

Cố Dao Tri vô thức ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm đó.

Chung Hoài Lễ không nhận thấy bầu không khí có gì đó không ổn, ông chỉ cười haha nói: "Vậy cũng thật là duyên phận đó."

Lúc này, Cố Dao Tri chợt nhận ra. Cho nên từ buổi sáng anh đã nhận ra cô, chỉ là anh không nhận nhau với cô mà thôi.

"..."

Cố Dao Tri suy nghĩ đến tình hình hiện tại, thầy vẫn còn ở đó, cô phải giữ thể diện. Vậy nên cô mím môi, duy trì giọng điệu không quá thân quen mỉm cười nói: "Đã lâu không gặp."

Ánh mắt Bùi Trì dừng trên mặt cô không nhúc nhích, trong ánh mắt lạnh lùng của anh có một tia cảm xúc mà cô không hiểu được chợt lóe lên, sau đó từ đôi môi mỏng của anh nói ra mấy chữ.

Giọng điệu lộ ra mấy phần thờ ơ: "Hi vọng cô vẫn khỏe."

Cuộc họp của Chung Hoài Lễ được lên kế hoạch vào lúc tám giờ. Ngay trước thời điểm đó, cô cũng vừa nhận được một tin nhắn từ Đường Nam. Cô chào tạm biệt thầy, từ phòng tiếp khách đi ra ngoài.

Trong hành lang, Cố Dao Tri đi ở phía sau. Người đàn ông phía trước có đôi chân dài, bước chân cũng rất rộng, dường như có ý muốn thoát khỏi cô. Vì vậy cô dứt khoát thả chậm bước chân, duy trì khoảng cách với anh. Đi đến khúc quẹo chỗ hành lang, Cố Dao Trì thấy vẻ mặt thất thần của bạn thân đứng ở lối vào phòng triển lãm. Thấy bóng dáng cô, ánh mắt Đường Nam rời khỏi Bùi Trì, nhấc chân đi tới chỗ cô. >Khi đi ngang qua người đàn ông, Đường Nam đã chào hỏi anh, Bùi Trì có lẽ đã nhận ra Đường Nam nên gật đầu đáp lại.

Đường Nam vội vàng đi tới bên cạnh Cố Dao Tri, thấp giọng hỏi: "Cậu ấy, cậu ấy sao lại ở chỗ này? Các cậu… "

Cố Dao Tri thấp giọng giải thích: "Tình cờ gặp nhau thôi, anh ấy đến bàn chuyện hợp tác với thầy giáo."

Đường Nam "Ồ" một tiếng, đồng thời ánh mắt lại rơi trên người đàn ông kia. Sau khi kinh ngạc qua đi, cô ấy không khỏi cảm khái.

Làm biên tập đi phỏng vấn mấy năm, cô ấy đã gặp rất nhiều người xuất chúng nhưng cô vẫn cảm thấy chỉ có người đàn ông trước mặt này xứng đôi với Cố Dao Tri. Đến cả bóng lưng cũng rất đẹp trai! Nhưng người này không đáng tin cậy, mãi mới theo đuổi được người ta mà nói đá thì đá được ngay!

Lúc Bùi Trì đang rời khỏi phòng triển lãm thì một hướng dẫn viên đi đến bên cạnh anh. Là người hướng dẫn lúc trước, cô ta đưa ra một tấm danh thϊếp, vẻ mặt có chút thận trọng: “Anh Bùi, anh còn chưa xem hết tranh trong phòng triển lãm, lần sau nếu anh không phiền, tôi sẽ tiếp tục giới thiệu cho anh.”

Cô gái này dáng dấp dịu dàng thanh tú, hành vi cố ý để lại thông tin liên lạc này cô ta ra rõ ràng làm không thành thạo lắm. Khi người đàn ông cầm lấy danh thϊếp, ý đồ nhỏ nhoi đó gần như đã viết hết trên mặt, nét mặt cô ta không giấu nổi vẻ kinh ngạc và thẹn thùng.

Cảnh tượng này rơi vào trong mắt của hai người phía sau, Cố Dao Tri không có phản ứng gì nhiều, thản nhiên dời ánh mắt. Nhưng Đường Nam thân là bạn thân lại chút khó chịu. Bạn gái cũ vẫn còn ở đây mà anh tiếp nhận lời lời mời mọc của cô gái khác thì cũng tùy ý quá đấy.

Sau khi hướng dẫn viên, lúc đi ngang qua Bùi Trì, Đường Nam không nhịn được muốn đâm chọc anh một chút, suy nghĩ một chút rồi cười rạng rỡ nói: “Mị lực của hotboy Bùi vẫn không giảm chút nào so với năm đó, vẫn được hoan nghênh như vậy.”

Kết quả bởi vì cô ấy không quen với Bùi Trì lắm, ngay cả khi cô ấy là bạn thân nhất của Cố Dao Tri thời cấp ba thì cô ấy cũng không nói được mấy câu với Bùi Trì. Hơn nữa với khí chất lạnh lùng bức bách của người đàn ông này, lời vừa nói ra đã bị anh coi thành một câu khen ngợi bình thường. Nghe vậy, Bùi Trì hờ hững cong môi.

Đường Nam: "…"

Đệt! Con mẹ nó tôi không phải đang khen anh. Khi đi đến cửa, cơn gió buốt lạnh sau cơn mưa thổi tới, Cố Dao Tri rút tay ra khỏi túi áo khoác để cài khuy cổ áo, có thứ gì đó vô tình rơi từ túi áo của cô ra.

Đường Nam chú ý tới thứ gì đó rơi trên mặt đất, cúi người nhặt lên, sau khi nhìn rõ ràng, ánh mắt đột nhiên xoay chuyển.

“Nè, Cố Cố.” Đường Nam nắm lấy cánh tay cô, giọng điệu mờ ám nói: “Đây là của anh chàng đẹp trai đến bắt chuyện với cậu lúc ở sân bay?”

Cố Dao Tri rũ mi xuống, nhìn danh thϊếp của người quản lý công ty giải trí trong tay cô ấy, ánh mắt khó hiểu: "Đây là..."

Lời còn chưa dứt, Đường Nam lại mở miệng: "Cậu đó mặt mũi xinh đẹp như vậy, người theo đuổi xếp hàng dài cả con phố rồi."

Thấy người đàn ông bên cạnh vẻ mặt lạnh nhạt, không có phản ứng gì, Đường Nam cắn môi nói tiếp: “Mà này cậu có cho anh chàng siêu cấp đẹp trai kia phương thức liên lạc không?”

Cố Dao Chi chớp mắt, ngơ ngác hỏi: "Ai cơ?"

“Là cái người cậu nói đó.” giọng nói của Đường Nam rất rõ ràng: “Ở cổng sân bay, người đàn ông đưa ô cho cậu để lấy lòng ý.”

Lời vừa nói ra, Cố Dao Tri lúc này mới nhận ra ý định của bạn thân mình. Đồng thời, bộ não hoàn toàn cô bị chiếm giữ bởi câu nói này. Ô che mưa… Người đàn ông đưa ô để lấy lòng cô!

“…”

Cô hít thở không thông, suy nghĩ trong đầu nhất thời đông cứng lại, sau đó theo bản năng ngẩng đầu nhìn Bùi Trì. Ở bên kia, lúc này ánh mắt của người đàn ông cũng đang liếc nhìn cô. Ánh mắt hai người chạm nhau. Trong không khí có một sự xấu hổ không thể nói thành lời.

Cố Dao Tri ước gì bây giờ có một cái lỗ để cô chui vào, sau đó chôn cô đi luôn. Cô lặng lẽ cuộn ngón tay, nhìn chằm chằm vào đôi mắt u ám không rõ ràng kia, ổn định lại cảm xúc trong lòng, cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh: “Không cho.”

Sau đó, cô chú ý thấy một bên lông mày của Bùi Trì hơi nhướng lên, ý vị thâm sâu, dường như lộ ra vài phần hoang đường.

“…”

Cô giả bộ như không nhìn thấy, vội vàng thu tầm mắt lại, giả bộ tự nhiên dùng sức vuốt thẳng áo ngoài, rụt cằm vào cổ áo, bước xuống bậc thang.

“Haizz…” Đường Nam tiếc nuối thở dài, lặng lẽ liếc sang bên cạnh: “Thật là đáng tiếc.”

Xe đậu ngay đối diện cửa, Đường Nam lên xe, Cố Dao Trii mở cửa xe, ô của người đàn ông để ở ghế phụ lái, lúc này Bùi Trì đi ngang qua cô cũng chú ý đến điều này. Mặc dù trong bầu không khí xấu hổ này, Cố Dao Tri không muốn đối mặt với Bùi Trì một lần nữa nhưng cô cảm thấy cứ giữ đồ của người khác như này không tốt lắm, sau khi xoắn xuýt một giây, cô cầm chiếc ô lên, quay người lại đưa nó cho anh: “Cảm ơn, trả anh.”

Dáng người Bùi Trì rất cao, Cố Dao Tri so với các cô gái khác không tính là thấp nhưng đứng đối mặt với nhau như thế này, cô mới chỉ đứng đến cằm anh. Cô không ngẩng lên, nhìn chằm chằm vào cổ áo sơ mi chỉnh tề của người đàn ông.

Một lúc sau, một giọng nói trầm thấp từ đỉnh đầu truyền đến, xen lẫn trong đó là ý cười, giọng điệu không tập trung: “Không giữ lại à, để sau này còn có đề tài nói chuyện?”

Cố Dao Tri: "…"

"Không cần, loại chuyện này làm một lần là đủ rồi." Sự tình đã đến mức này có giải thích cũng không rõ được, cô thuận miệng ứng phó.

Nói xong lời này, cô không dám nhìn phản ứng của anh, bàn tay dừng ở giữa không trung, người đối diện dường như cũng không muốn nhận lại, trong lúc nhất thời cô cũng không biết Bùi Trì đang nghĩ gì.

Sau một khoảng lặng ngắn. Người đàn ông lại mở miệng: "Giữ lại đi."

Giọng điệu của anh qua loa lấy lệ, tựa hồ cũng không quá để ý: "Nói không chừng sau này còn có thể dùng đến."
« Chương TrướcChương Tiếp »