Chương 5: Triển lãm nghệ thuật

[Bùi Trì là sếp của công ty các cô sao?]

Ăn xong bữa sáng, Cố Dao Tri thu dọn qua loa một chút, sau đó thì ra ngoài. Dựa theo thông tin của căn phòng thu thập được tối hôm qua, đi xem hai căn phòng gần đó. Kết quả đều không hợp, điều kiện tốt một chút thì giá cả quá đắt, giá cả phù hợp thì an ninh lại không tốt. Nhưng mà thời gian vẫn còn nhiều, có thể từ từ tìm.

Đến buổi trưa, trên đường về đi qua một quán nhỏ bán bánh rán, mùi thơm của bánh thoang thoảng bay vào trong mũi, lập tức đánh thức vị giác. Đã lâu rồi Cố Dao Tri không ăn mấy loại đồ ăn vặt này, đúng lúc khách hàng cuối cùng rời đi, cô đi tới gọi một phần.

“Thêm nhiều cay, cảm ơn.”

Trong lúc chờ đợi, phía sau đột nhiên có người kêu cô một tiếng: “Dao Tri?”

Cô quay đầu lại, một người đàn ông trung niên khi nhìn rõ mặt cô thì đi tới. Cố Dao Tri giọng điệu bình tĩnh: “Chú Vương.”

“Cháu du học về nước rồi sao?” Người đàn ông hỏi.

Cô ừm một tiếng. Người đàn ông: “Mẹ cháu cũng về cùng cháu à?”

“Không ạ.” Cố Dao Tri lắc đầu, nhìn đi chỗ khác. Người đàn ông gật đầu, sau đó nói tiếp: “Lần trước ta đi thăm cha cháu, ông ấy còn nhắc đến hai người với chú, nói rằng mấy năm nay, hai mẹ con cũng không đi thăm ông ấy.”

“Mẹ cháu li hôn với ông ấy rồi thì cũng thôi nhưng cháu thân là con gái, nếu như đã về nước rồi thì nhớ đi thăm ông ấy một chút.” Người đàn ông thở dài một tiếng: “Cha cháu đã chịu khổ rất nhiều, người cũng gầy đi.”

Chú Vương là đồng nghiệp của cha cô, trước đây thường xuyên qua lại, còn đến nhà mấy lần. Khi Cố Dao Tri học cấp ba, ông ấy còn tặng cô một bộ dụng cụ vẽ tranh, cô vẫn coi ông ấy là bậc cha chú nhưng lời này cô lại không thể đồng ý được. Bên kia bánh đúng lúc đã làm xong, Cố Dao Tri cầm lấy cái túi, nhìn người đàn ông: “Chú Vương, cháu còn có việc, cháu đi trước đây ạ.”

Chưa đi được bao xa thì nghe thấy người đằng sau khịt mũi một tiếng.

“Đồ bất hiếu!”



Một đường đi đến cổng tiểu khu, Cố Dao Tri mới nhớ ra bánh rán còn chưa ăn. ô cầm lên, mở túi ra cắn một miếng. Đã nguội rồi. Cố Dao Tri buộc lại túi đi vào trong tiểu khu, lên lầu vừa mới bước vào phòng, điện thoại trong túi reo lên, là mẹ cô đang ở nước ngoài gọi về. Cô nghe điện thoại. Giọng nói Khương Tinh Vân dịu dàng: “Tri Tri, bên con chắc là đang buổi trưa nhỉ, ăn cơm trưa chưa?”

“Đang chuẩn bị ăn ạ.” Trong khi nói chuyện cô nhìn đồng hồ treo tường trong phòng khách, nhanh chóng hỏi: “Mẹ hôm nay sao lại dậy sớm thế, trong người có chỗ nào không thoải mái sao? Mẹ có uống thuốc không?”

“Không phải không thoải mái, thuốc cũng đang uống bình thường.” Khương Tinh Vân ấm áp nói: “Chỉ là vừa nằm mơ một giấc mơ, tỉnh dậy thì không ngủ được nữa.”

Nghe thấy vậy, Cố Dao Tri mới yên tâm, thay dép đi tới phòng bếp, cười nhẹ hỏi: “Mẹ mơ thấy cái gì thế?”

“Mẹ mơ thấy đêm ra nước ngoài đó.” Khương Tinh Vân trong điện thoại im lặng mấy giây, lại nhỏ giọng nói: “Tri Tri, mấy năm này mẹ vẫn luôn cảm thấy có lỗi với con, còn có…”

“Chàng trai đó.”

Nghe được những lời này Cố Dao Tri đang rót nước dừng lại. Đây không phải lần đầu tiên mẹ cô nói như vậy, có lẽ là do cô về nước khiến cho Khương Thanh Vân lại mơ thấy lúc trước. Giọng nói Khương Thanh Vân áy náy: “Nếu không phải vì mẹ, các con cũng sẽ không chia tay.”

“Không liên quan đến mẹ đâu.” Cố Dao Tri nhẹ giọng an ủi: “Mẹ đừng vì những chuyện này mà suy nghĩ nữa, đối với cơ thể không tốt.”

Sợ Khương Tinh Vân tiếp tục nghĩ nhiều, cô cười, giọng điệu trông có vẻ không quá để ý: "Hơn nữa đã qua lâu như vậy rồi, bây giờ con sống cũng rất tốt, mẹ đừng nghĩ nhiều nữa.”

Khương Tinh Vân cũng biết tình trạng cơ thể của mình, một khi suy nghĩ nhiều thì trạng thái tinh thần sẽ trở nên rất tệ, bà thở dài một hơi: “Ừ, mẹ biết rồi, con ở bên đó phải chăm sóc tốt bản thân, có chuyện gì thì nhớ gọi điện thoại nhé.”

Cố Dao Tri: “Vâng.”

Cúp điện thoại, cô cụp mắt xuống ngây người một lúc lâu. Điện thoại trong tay lại reo lên, Cố Dao Tri cầm lên nhìn, là một số lạ trong nước. Sau khi nghe, trong điện thoại truyền tới một giọng nữ rất dễ nghe: “Xin hỏi, là cô Cố Tri Dao đúng không?”

“Là tôi.”

“Xin chào, bên tôi đây là hiệp hội mỹ thuật thành phố, tôi gọi điện thoại cho cô là muốn mời cô tổ chức một buổi triển lãm tranh cá nhân, cô xem cô có ý nguyện này không?”

“Mời tôi tổ chức triển lãm tranh cá nhân?” Cố Dao Tri có hơi bất ngờ, cô vừa về nước, danh tiếng ở trong nước còn chưa đến mức có thể tổ chức triển lãm tranh.

Cô do dự hỏi: “Nhưng mà, tôi mới tốt nghiệp học viện mỹ thuật được hai năm, sao lại mời tôi?”

“Chúng tôi bên này nhận được ủy thác của người khác, cụ thể thì tuần sau cô có thể gặp người tổ chức để bàn thêm.”

Cố Dao Tri đối với tin tức này cảm thấy không quá chân thực. Nhưng mà cô vẫn đồng ý. Sau đó cô xác nhận lại số điện thoại vừa nãy, quả thực là hiệp hội mỹ thuật, lúc này cô mới nhận ra niềm vui đến một cách bất ngờ này. Giống như từ trên trời rơi xuống trên người cô.

Bảy giờ tối, Đường Nam về đến nhà. Lúc ăn cơm, Cố Dao Tri nói cho cô tin tức này, Đường Nam vừa nghe, chạy thẳng vào phòng bếp mở một chai rượu vang.

“Sao cậu không nói cho tớ biết sớm hơn chứ! Hai chúng ta ra ngoài ăn mừng.”

Cố Dao Tri uống một ngụm rượu vang: "Tuần sau còn phải đi gặp bên tổ chức, đợi quyết định xong rồi ăn mừng cũng không muộn.”

Nghe thấy câu này, Đường Nam đột nhiên hỏi: “Đúng rồi Cố Cố, cậu nói là bên tổ chức mời, vậy người tổ chức đó là ai thế, ai lại có mắt nhìn như vậy?”

Cố Dao Tri chớp mắt: "Tớ quên hỏi rồi.”

“…”

Cô thành thật nói: “Lúc đầu tớ không tin lắm, tưởng là thủ đoạn lừa đảo mới nào đó.”

“Ồ, dù sao thì tuần sau cũng biết thôi.” Đường Nam cười nói, vừa nói vừa nâng ly: "Chúc cậu tuần sau gặp mặt thuận lợi!”

Cố Dao Tri cụng ly với cô ấy, cũng cười: “Gặp mặt thuận lợi!”



Thứ ba tuần tới là một ngày nắng đẹp trời. Ánh nắng ấm áp, hai hàng cây bên đường xanh tươi, trong không khí tràn ngập mùi hương dễ chịu đặc trưng của mùa xuân. Cố Dao Tri dựa theo thời gian hẹn sẵn, đến nơi trước. Đứng trước cửa của tòa nhà, cô ngẩng đầu nhìn. Vốn tưởng rằng địa điểm sẽ ở hiệp hội mỹ thuật nhưng tòa kiến trúc trước mặt trông giống như một tòa nhà văn phòng hơn.

Sau khi Cố Dao Tri đi vào, nói rõ tình huống với lễ tân, mở cửa bước vào thang máy. Cô nhìn quanh các tầng được hiển thị, đứng bên thang máy ấn chọn tầng. Mấy giây sau, cửa thang máy mở ra. Một người đàn ông đứng bên trong, cô liếc nhìn người đàn ông ở đối diện, ngẩn người ngay tại chỗ. Bùi Trì có vẻ không bất ngờ như cô, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên, ánh mắt anh dừng trên mặt cô chốc lát, sau đó dời tầm mắt.

Anh hời hợt liếc nhìn cô một cái: “Không vào à?”

Cô phản ứng lại, nhấc chân đi vào. Anh đứng giữa thang máy, không có ý muốn nhường đường, Cố Dao Tri đành tự mình nghiêng người, đi qua anh rồi vào trong thang máy. Cửa thang máy đóng lại. Cô đứng sang một bên, ấn xuống số tầng.

Trong không gian nhỏ hẹp vô cùng yên tĩnh, cô liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh. Anh mặc một chiếc áo sơ mi đen, khoác một chiếc áo khoác rộng cùng màu, bờ vai rộng thẳng, khác hẳn vẻ bề ngoài của giới thượng lưu kinh doanh ngày xưa, mà trông anh giống như một thiếu gia ăn chơi lêu lổng hơn.

Cố Dao Tri chưa từng nghĩ qua sẽ gặp lại anh, suy nghĩ một lát, cảm thấy cứ coi như là một người bạn cũ đã lâu không gặp ở chung, như vậy sẽ không quá khó xử. Cô mím môi: "Thật trùng hợp, anh cũng tới đây làm việc sao?”

Giọng điệu người đàn ông chậm rãi: “Tới gặp một người.”

Cô nhẹ giọng ồ một tiếng. Cô ấn là tầng cao nhất, Cố Dao Tri phát hiện Bùi Trì không ấn thang máy, có lòng tốt thức nhắc anh:“Anh muốn tới tầng nào?”

Bùi Trì liếc nhẹ một cái, hất cằm. Ra hiệu là cùng một tầng với cô nhưng không muốn cùng cô nói chuyện, vẫn luôn thể hiện rất xa cách, thái độ cũng rất qua loa, khiến Cố Dao Tri cảm thấy bản thân đang cố gắng gần gũi với anh. Cô dứt khoát từ bỏ đấu tranh, đứng yên một chỗ.

Qua một lúc. Người đàn ông bên cạnh đột nhiên đến gần cô, cúi thấp người xuống, giọng nói lạnh nhạt: “Cầm cái gì thế?”

Cố Dao Tri bất ngờ ngẩng đầu lên. Anh tiến đến có hơi gần nhưng vẫn ở khoảng cách lịch sự, bởi vì dáng người cao lớn nên động tác cúi người giống như đem cô vây lại trong góc thang máy, mơ hồ sinh ra một chút ám muội.

Trong không khí phảng phất hơi thở mát lạnh sạch sẽ của người đàn ông, tim của Cố Dao Tri đập mạnh: "Bộ sưu tập các tác phẩm.”

Vừa dứt lời, tập tài liệu trong tay đột nhiên bị anh đoạt lấy. Bùi Trì đứng thẳng người, cụp mắt, những ngón tay thon dài tùy ý lật vài trang. Lúc này thang máy dừng lại, cửa mở ra, Bùi Trì nhét quyển sổ vào trong người cô, bước ra khỏi thang máy. Cố Dao Tri cảm thấy hành vi này của người đàn ông rất khó hiểu.

Chậm mất vài giây, cô mới đi theo ra khỏi thang máy. Có một nhân viên đợi cô ở lối vào công ty triển lãm, khi Cố Dao Tri đến gần thì cô nghe thấy nhân viên gọi Bùi Trì một tiếng ‘sếp’. Bước chân cô dừng lại. Nhân viên công tác thấy cô, vội vàng chạy qua: "Là họa sĩ Cố đúng không?”

“Đúng, là tôi.” Cô trả lời, ánh mắt đang hướng về phía người đàn ông vừa đi vào văn phòng, vẻ mặt sững sờ: "Người vừa nãy… Là sếp của công ty các cô sao?”