Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Nhỏ Của Anh

Chương 18

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Meimei

Kiều Gia Thuần trở về nhà, ba Kiều là người vui vẻ nhất vì đã lâu rồi không nhìn thấy con gái.

Mẹ Kiều thì nói dì giúp việc hầm canh cho Kiều Gia Thuần.

Kiều Gia Thuần đã một tuần rồi vẫn không ngủ được, mỗi buổi tối đều rán bánh ăn, so với trước đây thì bây giờ cô ăn được rất nhiều. Người khác đưa cho cô cái gì cô sẽ ăn cái đấy, nếu không có đồ ăn trong miệng cô sẽ thấy rất tich mịch. Dì giúp việc trong nhà nói bây giờ cô mới khai vị, trước đây ăn ít giống như loài chim.

Kiều Gia Thuần đi bệnh viện, bác sĩ nói cô mắc chứng uất ức, kê cho cô một ít thuốc. Kiều Gia Thuần có chút mông lung.

Mới vừa ra khỏi bệnh viện, Lục Cảnh Hành điện thoại đến, anh mấy ngày mới điện thoại cho cô một lần.

Lục Cảnh Hành hỏi: “Em đang ở đâu? Anh đến đón em.”

Anh đưa cô đi ăn cơm, trong lúc ăn hỏi: “Ba em đi công tác về chưa?”

Kiều Gia Thuần nói đã trở về, Lục Cảnh Hành nói vậy tối nay đến chỗ anh.

Kiều Gia Thuần tắm rửa xong chuẩn bị uống thuốc. Cô thừa dịp Lục Cảnh Hành đi tắm thì uống thuốc, nghĩ thầm đêm nay có thể ngủ một giấc ngon.

Cô sợ hai viên không đủ công dược nên lấy bốn viên, cô muốn ngủ được lâu một chút.

Lục Cảnh Hành rất nhanh từ phòng tắm đi ra, Kiều Gia Thuần thấy vậy thiếu chút nữa viên thuốc mắc nơi cuống họng, cô ho lên. Lục Cảnh Hành đi đến vuốt lưng cho cho cô, đem ly nước đưa cho cô. Kiều Gia Thuần uống hai ngụm liền hết ho khan.

Lục Cảnh Hành hỏi lúc nãy cô uống cái gì vậy, cô nói là thuốc cảm mạo, tay trái siết chặt bình thuốc nhỏ màu trắng, lặng lẽ bỏ vào trong túi xách, kéo khóa lại, rồi đặt túi xách trên ghế sa lon.

Lục Cảnh Hành dắt cô vào phòng ngủ, cho cô một nụ hôn chúc ngủ ngon, nói cô bị cảm phải nghỉ ngơi thật tốt.

Một tuần trước trời mưa hạ nhiệt, sau đó nhiệt độ lại tăng trở lại, đêm nay có chút oi bức.

Rèm cửa sổ

không được kéo lên, chỉ có một tầng sa lanh mỏng được kéo lên. Gió đêm xuyên qua cửa sổ và màn sa lanh thổi vào. Cùng tiến vào phòng còn có ánh trăng, chiếu sáng một vài đồ vật trong phòng.

Kiều Gia Thuần nhìn chằm chằm ngọn đèn nhỏ, không có chút buồn ngủ nào, không phải nói dược hiệu rất mạnh sao. Cô trở mình, có chút phiền não. Cô nhìn khuôn mặt của Lục Cảnh Hành, trong ánh trăng, đường nét khuôn mặt mạnh mẽ mà ưu mỹ như được họa mà ra. Cô dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt.

Lục Cảnh Hành cầm tay cô, nhẹ giọng nói: “Ngủ.”

Kiều Gia Thuần nói: “Không ngủ được.”

Lục Cảnh Hành kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô

Buổi tối, gió thổi vào, có cảm giác mát mẻ, anh đắp cho cô một cái chăn mỏng. Kiều Gia Thuần bất tri bất giác ngủ lúc nào không biết.

Kiều Gia Thuần cảm giác mình chỉ mới ngủ được một lúc thế nhưng ai lại ở bên tai cô ầm ĩ. Ai a? Thật là phiền, để cô ngủ thêm một lát nữa không được sao? Thực lâu rồi mới ngủ được một giấc. Thế nhưng thanh âm cứ liên tục vang bên tai, ý niệm muốn ngủ và động tĩnh bên tai Kiều Gia Thuần cứ vậy đấu tranh nhau.

Có người đánh vào mặt cô, rốt cuộc cô cũng bị đánh tỉnh.

Tức giận a, không cho người ta ngủ.

Kiều Gia Thuần mở mắt, cô thấy Lục Cảnh Hành, thần sắc có vẻ lo lắng chưa kịp che giấu.

Anh luôn luôn bình tĩnh, tâm tình ổn định, Kiều Gia Thuần chưa bao giờ thấy qua bộ dạng gấp gáp của anh như bây giờ.

Lục Cảnh hành hình như thở ra một hơi.

“Kiều Gia Thuần, hiện tại em cảm thấy thế nào?” Anh gọi cả họ tên cô.

“Đầu hơi choáng váng.” Cô nói.

“Em uống mấy viên?”

“Cái gì?” Kiều Gia Thuần có chút mơ hồ.

“Thuốc này, tối qua em uống mấy viên?” Lục Cảnh Hành đưa hộp thuốc nhỏ màu trắng lên.

Kiều Gia Thuần giật mình, cô cuối cùng cũng nghe ra được sự nghiêm khắc trong giọng nói của Lục Cảnh Hành. Cô bỗng ngồi dậy.

“Anh lục túi xách của em?” Kiều Gia Thuần nhớ tối hôm qua cô rõ ràng bỏ vào trong túi sách rất cẩn thận, sau đó còn khóa kéo lại.

Lục Cảnh Hành không phải cố ý lục túi xách của Kiều Gia Thuần, là do tối hôm qua Kiều Gia Thuần đặt túi xách trên ghế salon, vốn là cô đặt túi sách trên cái gối trên ghế salon, trọng tâm không vững cho nên dễ dàng rới xuống. Bởi vì túi xách của Kiều Gia Thuần có khóa kéo ở giữa, hai bên vẫn có khe hở tương đối lớn, tay không quá lớn thì vẫn có thể lấy đồ ở bên trong mà không cần mở khóa vẫn được. Hai bên có khe hở như vậy cho nên lúc túi xách rơi xuống, bình thuốc nhỏ cũng theo đó lăn ra, sau đó bị dây đeo túi xách ở bên ngoài ngăn cản rồi dừng lại.

Sáng sớm hôm nay, Lục Cảnh Hành vốn có ý muốn để cho Kiều Gia Thuần ngủ thêm một lúc nữa, cho nên sau khi vệ sinh cá nhân xong thì tự mình đi đến phòng khách, thấy túi xách của Kiều Gia Thuần rơi trên mặt đất, khi đó anh mới phát hiện bình thuốc nhỏ này.

Nếu người khác họ sẽ không suy nghĩ nhiều thế nhưng hết lần này đến lần khác đều là Lục Cảnh Hành. Anh lơ đãng quét mắt nhìn chữ trên lọ thuốc, liền bật người cảnh giác, đợi đến khi anh nhìn rõ tên đầy đủ của lọ thuốc, thần kinh anh liền có chút căng thẳng.

Anh biết loại thuốc này, tình huống này giống như đã từng xảy ra, là ác mộng của anh.

Lúc đó anh chính là thấy loại thuốc này đầu tiên, sau đó anh đánh thức em trai, thế nhưng bất luận anh lay người em trai thế nào, bất luận anh gọi tên em trai ra sao, nó vẫn không tỉnh lại.

Lục Cảnh Hành mở lọ thuốc, bên trong còn nửa lọ. Anh không biết Kiều Gia Thuần uống mấy viên, anh nhớ hôm qua cô uống thuốc, lúc đó cô nói cô uống thuốc cảm mạo.

Con mẹ nó thuốc cảm mạo!

Anh vọt tới phòng ngủ muốn đánh thức cô dậy thế nhưng Kiều Gia Thuần vẫn không nhúc nhích. Anh liền vỗ vỗ vào mặt cô, cô vẫn không có phản ứng. Sáng sớm, anh một thân mồ hôi, thần kinh buộc chặt, cô nếu vẫn không tỉnh anh sẽ gọi điện 120.

Lúc này, Lục Cảnh Hành tức giận nói: “Chính em cất không kỹ, bị rơi trên mặt đất.”

Kiều Gia Thuần chỉ là bí mật mình che giấu bị phát hiện nên phát hỏa, sau khi nghe Lục Cảnh Hành giải thích, cô có chút hốt hoảng.

Cô nói: “Ừ.”

“Em uống mấy viên?”

“Bốn viên.”

“Tại sao lại uống loại thuốc này?” Thanh âm của Lục Cảnh Hành vẫn nghiêm khắc như cũ.

“Em bị mất ngủ … ” Kiều Gia Thuần có điểm ủy khuất.

“Vì sao bị mất ngủ?” Tối hôm qua nghe cô nói cô không ngủ được anh không để ý. lại hoàn toàn không nghĩ đến cô phải uống loại thuốc này.

Kiều Gia Thuần lấy điện thoại ra, đưa tin nhắn của người lạ kia nhắn cho cô cho anh xem.

Lông mày của Lục Cảnh Hành từ từ nhíu lại.

“Em trước đây vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng, thế nhưng hiện tại hình như có thể tiếp nhận được rồi. Anh sẽ giải thích với em đúng không?” Kiều Gia Thuần hỏi.

“Em nhìn thấy?” Lục Cảnh Hành hỏi.

Kiều Gia Thuần không trả lời, coi như đúng rồi.

“Anh sẽ cho em một lời giải thích chính đáng. Nhưng trước tiên em thay áo quần, theo anh ra ngoài một chuyến.” Lục Cảnh Hành nói.

Lục Cảnh Hành đưa Kiều Gia Thuần đến bệnh viện. Tại khoa tâm lý của bệnh viên Tam Giác, Lục Cảnh Hành kiên trì yêu cầu làm tất cả các loại kiểm tra cho Kiều Gia Thuần. Cả buổi trưa, Kiều Gia Thuần đều ở trong phòng kiểm tra của khoa tâm lý, trước mặt là một cái máy tính, cô cần phải làm các bài kiểm tra trắc nghiệm và đánh giá trên đó. Cuối cùng, cô còn bị đưa đến một căn phòng, y tá dán các điện cực lên đầu cô, trên đầu của cô đều đầy các dây điện cùng điện cực.

Sau khi làm xong tất cả các kiểm tra, bác sĩ đưa ra kết luận: “Cô có uất ức trong lòng nhưng không phải mắc chứng uất ức.”

“Vậy tôi phải làm gì? Phải uống thuốc sao?”

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô: “Cô có thể đi đâu đó giải sầu, dời lực chú ý của bản thân vào vấn đề kia, không cần nhớ đến sự phiền lòng mới có thể tốt hơn.”

“Nga.”

“Cô có cần bã sĩ tâm lý không, tôi có thể giới thiệu, đặt lịch hẹn cho cô.”

“Không cần.” Kiều Gia Thuần không có thói quen đem bí mật của mình nói cho người xa lạ nghe.

Lục Cảnh Hành thấy cô đi ra, liền lấy kết quả khám bệnh từ trong tay cô xem một lần, ngay cả những gì bác sĩ ghi cũng xem qua.

Xem xong, anh nói: “Về thôi.”

Lục Cảnh Hành lái xe, đèn đỏ, anh dừng lại. Kiều Gia Thuần nói: “Không phải anh nói sẽ cho em một lời giải thích sao?”

Lục Cảnh Hành liếc nhìn cô một cái, quay đầu, đèn xanh, anh tiếp tục lái xe, đi được một quãng, thấy có chỗ đậu xe bên đường, anh mới dừng lại.

“Gia Thuần!” Anh gọi cô.

“Ừ?”

“Chúng ta chia tay đi.” Lục Cảnh Hành nói.

Kiều Gia Thuần nghĩ rằng anh muốn giải thích với cô, cho dù anh ấy cùng người phụ nữ có quan hệ gì đó nhưng không phải trong sự lựa chọn của anh ấy cũng còn có cô hay sao?

Kiều Gia Thuần không nhất định lựa chọn tha thứ cho anh nhưng cô không ngờ anh cứ như vậy đơn phương đá cô ra khỏi câu chuyện.

“Cô ấy thực sự tốt như vậy sao?” Kiều Gia Thuần mắt ngấn lệ hỏi.

“Gia Thuần …” Lục Cảnh Hành gian nan mở miệng nhưng anh vẫn phải nói: “Kỳ thực em là một cô gái tốt.”

Cần anh nói sao?

“Nhưng chúng ta thực sự không hợp.” Anh giống như đang tìm từ để nói, cuối cùng anh từ bỏ, nói: “Quên đi, là anh sai.”

Kiều Gia Thuần xuống xe, đóng sầm cửa lại, có chút giận dỗi.

Lục Cảnh Hành cũng xuống xe đuổi theo.

“Gia Thuần.” Lục Cảnh Hành đi hai ba bước đã đến trước mặt Kiều Gia Thuần, anh nói: “Nếu như em muốn anh bồi thường, em có thể nói ra.”

Kiều Gia Thuần nhìn chằm chằm Lục Cảnh Hành, nói: “Em cái gì cũng không thiếu.”

Lục Cảnh Hành trầm mặc, cuối cùng nói: “Vậy sau này em hãy sống thật tốt.”

Kiều Gia Thuần nhìn anh xoay người rời đi, trong lòng như có ngàn vạn con kiến đang cắn nát.

Lục Cảnh Hành đi hai bước liền quay đầu lại nói: “Em nhớ phải đi tái khám.”

Kiều Gia Thuần nói: “Ừ.”

Lục Cảnh Hành nói: “Không được ăn loạn thứ gì, ăn quá nhiều sẽ không tốt, sẽ bị đau dạ dày, nặng sẽ phải phẫu thuật đấy.”

Kiều Gia Thuần: “Ừ.”

Lục Cảnh Hành nói: “Sau này cũng không nên tùy tiện theo đuổi đàn ông …”

Kiều Gia Thuần không chút khách khí cắt đứt lời nói của anh: “Đó là quyền tự do của em.”

Lục Cảnh Hành cũng không giận: “Em ít nhất trước tiên cũng phải tra rõ đối phương là ai, có đáng cho em theo đuổi hay không.” Nói xong, anh cũng không nhìn Kiều Gia Thuần, nhanh chóng rời đi.

Một luồng khí nóng xông lên, mắt Kiều Gia Thuần phiến hồng.

Cô cố nén, một giây, hai giây, ba giây, cô không nhịn được. Cô chạy đuổi theo Lục Cảnh Hành, đế giày sandals mỏng đạp trên nền gạch rất đau. Cô từ phía sau ôm lấy Lục Cảnh Hành, ôm thật chặc, cô nghe thấy thanh âm mình có chút run rẩy: “Nếu như anh đáp ứng sau này sẽ không bao giờ lui tới với cô ấy nữa, em sẽ tha thứ cho anh.”

Lục Cảnh Hành không hề cử động, một lát sau, giống như suy nghĩ rõ ràng, anh dùng lực gỡ cánh tay đang ôm chặt anh của Kiều Gia Thuần ra.

Một chiếc lá rơi xuống, rơi bên cạnh chân của Lục Cảnh Hành, đó cũng chính là tự tôn cuối cùng của Kiều Gia Thuần.

Lục Cảnh Hành lên xe, anh thấy Kiều Gia Thuần đang khóc, anh chuyển động tay lái, lái xe rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »