Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Hồng Trắng Kiêu Ngạo Mỗi Ngày Điều Muốn Tẩy Trắng

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đích đến là một vùng núi xa xôi.

Trên núi có những cây cối cao lớn được trồng che khuất bầu trời và ánh nắng. Vào những ngày nhiều mây, bạn có cảm giác như đang trốn thoát khỏi sa mạc trong một bộ phim ma.

Trong khung cảnh này, lâu đài theo phong cách châu Âu đứng lưng chừng núi trông giống như hang động của quái vật, với vẻ ngoài kỳ lạ và quỷ dị.

Mà địa điểm họ quay chụp với nhau lại ở bên trong lâu đài.

Tiểu hoa đán Chúc Hoàn cố nén sự chán ghét trong lòng, cười trêu chọc nói: "Đạo diễn, ông tìm được địa điểm như quay phim ma ở đâu vậy?"

Đạo diễn nghe được lời này cười thần bí, "Địa điểm quay phim ma? Trong lâu đài cổ này nếu có sự kiện thần quái cũng không phải không có khả năng xuất hiện.”

Lúc này người quay phim mở dụng cụ ra bắt đầu quay chụp.

Sau khi nhân viên mở cửa, máy quay từ từ được đẩy vào lâu đài có ánh sáng mờ ảo, sau đó đạo diễn trầm giọng giải thích bối cảnh của lâu đài.

"Đây là một lâu đài cổ từ những thế kỉ 40. Người ta nói rằng mọi cư dân sẽ phát điên vì những điều kỳ lạ trong lâu đài. Sự khởi đầu của những sự kiện kỳ

lạ bắt đầu từ cái chết bi thảm không rõ nguyên nhân của một gia đình đã từng sống ở đây... ... "

Để tăng thêm không khí kinh dị, đạo diễn đã bịa ra một câu chuyện.

Những người trong giới giải trí này biết rất rõ nội tình, cái gọi là bối cảnh chỉ là do đạo diễn dựng lên mà thôi.

Đây là nước Z, nhưng nhân vật chính lại là người nước ngoài, chỉ xét từ góc độ này thì rất sai lầm.

Tuy nhiên, để hợp tác, họ vẫn trình diễn màn trình diễn của mình - hai sao nữ tỏ ra rụt rè.

Họ đang giả vờ, nhưng Lật Nguyễn thực sự rất sợ hãi. Cậu cảm thấy ớn lạnh sau gáy, như thể có ai đó thổi luồng khí mát vào lưng.

Đôi mắt đẹp màu mơ của cậu đờ đẫn, hàng mi dài cong vυ"t không khỏi rung rinh.

Đặc biệt là những chú nai xinh đẹp sợ hãi làm bằng pha lê.

Nữ diễn viên Triệu Ngôn quay lại nhìn, không khỏi mỉm cười. Những người trong nghề của họ là những người giỏi nhất trong việc quan sát lời nói và cảm xúc, Triệu Yên là một trong những người giỏi nhất, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết đâu là diễn, đâu là thật.

Đứa trẻ phía sau hiển nhiên bị lời nói của đạo diễn làm cho sợ hãi.

“Bạn nhỏ à, nếu sợ thì cứ đi theo dì đi.”

Lật Nguyễn nhìn khuôn mặt sáng sủa được bảo dưỡng tốt của Triệu Nhan, không nói được hai chữ “Dì”. Cậu nghiêng đầu cố gắng gọi: “Chị?

Triệu Yên giật mình trước tiếng gọi lanh lảnh và có phần ngây ngô của cậu, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ: “Này.”

Cảnh tượng này được người quay phim từ mọi hướng ghi lại.

Mọi người đều là sinh vật thị giác. Mặc dù Triệu Yên đã cố gắng hết sức để Phong Túc nổi tiếng nhất nói chuyện, nhưng máy quay vẫn hướng thẳng về phía Lật Nguyễn.

Rất nhanh, Ngôn Kiều cũng phát hiện ra điều này, ánh mắt tối sầm.

Cậu ta nói với Phong Túc với giọng ghen tị: "Tôi thực sự ghen tị với Lật Nguyễn. Chị Triệu Yên có vẻ rất thích cậu.”

Nhưng nữa ngày vẫn chưa thấy phản hồi.

Ngôn Kiều cau mày nhìn qua, nhận ra rằng nam nhân tuấn mỹ bên cạnh chưa bao giờ để mắt tới mình.

Anh nhìn Lật Nguyễn.

Trong mắt anh không có gì ngoài sự dịu dàng.

Nụ cười của Ngôn Kiều tắt dần và cậu ta ngừng nói, trái tim cậu ta giống như một ngôi nhà tối tăm bị bỏ hoang từ lâu được bao phủ bởi mạng nhện.

Sau vài lần quay chụp tương tác, đã đến lúc phải chia phòng.

Phong Túc và Triệu Yên là những người nổi tiếng nhất và được phân vào hai phòng tốt nhất.

Mặc dù trước đó Phong Túc đã thừa nhận rằng anh và Lật Nguyễn ngủ riêng phòng nhưng dù sao họ vẫn là một cặp vợ chồng hợp pháp, và đạo diễn cũng không muốn chia cắt bọn họ. Ông vừa định sắp xếp Lật Nguyễn ở cạnh Phong Túc, nhưng không ngờ, Ngôn Kiều vào lúc này lại lên tiếng.

Ngôn Kiều bước đến bên phải Phong Túc và mỉm cười ngọt ngào, "Đạo diễn, tôi có thể ở trong phòng cạnh anh Phong Túc được không? Tôi rất thích phong cách trang trí của căn phòng đó."

"Cái này..." Đạo diễn do dự.

Mặc dù Phong Túc và Ngôn Kiều có rất nhiều fan CP, có thể dễ dàng lợi dụng họ để nổi tiếng, nhưng dù sao thì Phong Túc cũng đã kết hôn rồi...

Ông nhìn Phong Túc.

Đối phương sắc mặt nhàn nhạt, ánh mắt hơi cụp xuống, khuôn mặt tuấn mỹ cao quý, tựa hồ hoàn toàn không để tâm khoảnh khắc này.

Đạo diễn nhớ lại thái độ xa cách của Phong Túc đối với Lật Nguyễn kể từ khi chương trình bắt đầu, đoán ra suy nghĩ của đối phương và gật đầu đồng ý.

Sau khi Ngôn Kiều đạt được mục đích, nụ cười trên môi cậu ta càng rộng hơn, cậu tiến lại gần Phong Túc, giọng nói ngọt ngào và quyến rũ, "Thật tuyệt, anh Phong Túc, anh có thể dạy em diễn xuất được không?”

Bọn họ lần lượt đi lên lầu, không coi Lật Nguyễn ra gì mà đi mất.

Lật Nguyễn mím môi. Dù biết Phong Túc thích quan tâm Ngôn Kiều hơn nhưng trong mắt cậu không khỏi có chút thất vọng.

Triệu Yên nhìn qua với ánh mắt lo lắng.

Trước sự thương hại, lo lắng và chế giễu của người khác, Lật Nguyễn miễn cưỡng mỉm cười với họ rồi đi lên phòng mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »