Chương 5

Phòng được giao tạm thời đương nhiên không bằng phòng ban đầu.

Phòng ở tầng 3 tuy trời nắng nhưng cửa sổ nhỏ và ánh sáng rất mờ.

Có thể thấy đội ngũ chương trình đã không thèm cải tạo lại sàn gỗ cũ kỹ xỉn màu và có mùi ẩm mốc này.

Lật Nguyễn yên lặng thu dọn hành lý, chờ buổi tối quay chụp.

Trong lúc này, Triệu Yên đi tới, tựa hồ sợ cậu buồn, liền mang theo mấy cái bánh ngọt nhỏ thơm ngon đi tới an ủi cậu.

“Có rất nhiều người trong giới giải trí biết mình làm tiểu tam nhưng vẫn làm, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có người không biết xấu hổ như Ngôn Kiều.”

Triệu Yên cau mày nói: “Nhưng Phong Túc trông không giống loại người phóng túng như vậy. Làm sao có thể sẽ.......”

Lật Nguyễn ăn chiếc bánh ngọt ngào, niềm vui được làm người ham ăn lại quay trở lại, má cậu phồng lên như một con chuột đồng nhỏ háu ăn.

“Phong Túc là người tốt.”

“Anh ấy chỉ là không thích tôi mà thôi.”

Ai lại thích một người dựa vào thủ đoạn để thượng vị đâu chứ?

May mắn thay, Phong Túc không coi cậu là kẻ thù.

Nghĩ đến đây, Lật Nguyễn lập tức nghĩ tới, cậu nên cố gắng trở thành một người xấu, nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ có thể trở lại thế giới ban đầu của mình!

Triệu Yên thở dài, cảm thấy Lật Nguyễn không biết cố gắng, nhưng suy cho cùng, cô cũng là người ngoài, không có quyền can thiệp nên cô xuống nhà lấy thêm bánh cho cậu.

Ban đêm rất mau liền đến.

Yêu cầu của đạo diễn là mỗi vị khách ở tầng một sau khi rữa mặt xong phải mặc đồ ngủ đến phòng khách, vì vậy Lật Nguyễn tùy ý mặc bộ đồ ngủ ấm áp.

Màu sắc trên khuôn mặt cậu ấy rất mạnh mẽ và nổi bật, làn da trắng ngà sáng bóng, con ngươi đen tuyền, đôi môi đỏ mọng và mềm mại như da thịt anh đào mà không hề có phấn hay son môi.

Thật dễ dàng để thấy rằng đây là một người đẹp đến kinh diễm.

Đại sảnh nơi họ đang nói chuyện đột nhiên trở nên yên tĩnh, mọi người đều ngước mắt nhìn Lật Nguyễn.

Lật Nguyễn không khỏi có chút khẩn trương, cậu cắn nhẹ môi dưới, "Xin lỗi, tôi đến muộn à?"

Côn Trình nhìn từ trên xuống dưới, là người đầu tiên nói: "Không có, mau tới ngồi đi."

Lúc này, chiếc ghế sofa trong phòng khách đã được dời đi, để lại một khu vực rộng lớn được trải thảm dày và mềm mại, xung quanh là vài chiếc đèn dầu cổ điển.

Lật Nguyễn nhìn thấy chiếc đệm bên cạnh Phong Túc trống rỗng, định bước tới, nhưng Ngôn Kiều đã ngồi lên đó trước cậu một bước, hoàn toàn không để ý đến cậu.

Lật Nguyễn: “…”

Cậu phải ngồi vào chiếc ghế trống duy nhất, bên cạnh Côn Trình.

Vừa mới ngồi xuống, Lật Nguyễn bỗng nhiên cảm giác được Phong Túc liếc cậu một cái.

Đôi mắt tối sầm, mang theo vẻ lạnh lẽo của sương giá và tuyết.

Lật Nguyễn nhìn qua.

Nhưng cậu lại phát hiện Phong Túc rũ mắt, đang chơi mấy lá bài, không hề để ý tới cậu.

Có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác của cậu thôi.

Lật Nguyễn không nghĩ nhiều về điều đó.

Khi tất cả khách mời đã đến nơi thì cũng gần đến giờ họp và đạo diễn bắt đầu giới thiệu luật chơi.

Bởi vì chương trình tạp kỹ này được thiết kế rất hồi hộp nên để phù hợp với phong cách, tôi đã phát một phiên bản toàn diện của [Xin hãy nhắm mắt khi trời tối + Đại mạo hiểm] để chơi vào ban đêm.

Đạo diễn sẽ cho bảy vị khách ngẫu nhiên rút thẻ, thẻ sẽ đi cùng các vị khách từ đầu đến cuối.

Đạo diễn nói: “Trong bảy lá bài, có một lá bài kẻ xấu mà phe của hắn là kẻ phản diện tuyệt đối, sẽ gây rắc rối trong các nhiệm vụ sau. Có ba lá bài người tốt và ba lá bài thiện và ác.

”Mà trong trò chơi lần này, nhân vật phản diện sẽ đóng vai một con sói và phân công mọi người thực hiện những cuộc phiêu lưu lớn trong bóng tối. Chỉ khi nhiệm vụ thành công, họ mới có thể trở về vị trí ban đầu. "

Các quy tắc đã được đưa ra rõ ràng và mọi người bắt đầu rút thẻ ngẫu nhiên. .

Lật Nguyễn cũng rút một thẻ, lặng lẽ mở ra xem, không khỏi sửng sốt.

[Thẻ bài: Góa phụ nhỏ có quan hệ tình cảm với nhân vật phản diện

cũng là một lá bài thiện và ác. 】

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trông quá ngạc nhiên, Triệu Yên nói đùa: "Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ cậu ta lấy được thẻ phản diện?"

Côn Trình mỉm cười: "Cho dù Lật Nguyễn là nhân vật phản diện, cậu ta chắc chắn là người giỏi nhất để bắt nạt nhân vật phản diện."

Lật Nguyễn không khỏi lắc đầu: “Tôi không phải nhân vật phản diện, tôi là... quả phụ nhỏ được nhân vật phản diện nuôi dưỡng.”

Nói xong hai bên tai liền đỏ lên, cái thân phận này quả thật là xấu hổ!

Những người khác thậm chí còn trêu chọc cậu một cách quyết liệt hơn, nhưng không nhiều người tin rằng Lật Nguyễn nó là sự thật, không vì lý do gì khác mà là vì tấm thẻ này quá kỳ lạ.

Tuy nhiên, sau khi Phong Túc nhìn vào thẻ của mình, cậu ấy thì thầm thích thú.

"Góa phụ nhỏ?"