Hoa Hồng Xứ Khác

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngữ, Khoa và Hòa lé đều say mê cô bạn cùng lớp Gia Khanh. Cái cô gái như con nhỏ du côn bị ba người cùng theo đó sẽ phải làm sao. Ba anh chàng làm gì để "chiến thắng". Điều lý thú là gần như tác giả t …
Xem Thêm

Một hôm, đang ngồi trong quán cà phê, tôi hỏi Ngữ:

- Cà phê có ngon không?

Ngữ gật đầu:

- Ngon.

Tôi liếʍ môi:

- Ngon sao không thấy mày đăng bài của tao?

Ngữ thản nhiên:

- Cà phê ngon nhưng bài của mày thì... dở.

Ngữ làm tôi sượng trân. Tôi cố vớt vát:

- Những chẳng lẽ mấy chục bài đều dở hết? Cũng có bài... tạm được chứ? Mày đọc kỹ lại đi!

Ngữ nhún vai:

- Tao đã đọc kỹ rồi. Chẳng có bài nào thuộc diện "tạm được". Dở bằng nhau.

Nhận xét "độc ác" của Ngữ chẳng khác nào gáo nước lạnh tạt vào mặt tôi. Ý chí tôi ướt đẫm. Nhiệt tình sáng tác của tôi tuột xuống dưới 0 độ. Tôi tính đứng dậy đi ra khỏi quán, để mặc cho Ngữ... trả tiền cà phê. Nhưng tay chân đang bủn rủn, tôi đứng dậy không nổi. Rốt cuộc tôi đành phải ngồi lại và cố nén tự ái, "thỉnh giáo" Ngữ:

- Muốn cho hết dở, phải làm sao?

Ngữ gật gù phán:

- Phải học tập người khác. Chẳng hạn, muốn làm văn hay, phải đọc Nguyễn Tuân, muốn làm thơ hay, phải thuộc ca dao, thuộc Nguyễn Bính!

Phán xong, Ngữ liếc tôi:

- Mày đọc Nguyễn Tuân, Nguyễn Bính bao giờ chưa?

Tôi ngượng ngùng thú thật:

- Chưa. Nhưng tao có nghe tên.

Ngữ "hừ" giọng:

- Nghe tên thì chưa ăn thua gì! Phải đọc!

Tôi nuốt nước bọt:

- Nhưng tao có thuộc vài câu ca dao...

Ngữ hất đầu:

- Mày đọc nghe coi!

Tôi hí hửng đọc:

- Mẹ ơi đừng đánh con đau

Để con bắt ốc hái rau mẹ nhờ.

Đọc xong, tôi liếc Ngữ, chờ nó khen. Nhưng Ngữ tỉnh bơ:

- Hai câu đó cũng tàm tạm. Mày còn thuộc câu nào nữa không?

Tôi nhíu mày, cố nhớ lại những câu ca dao hồi nhỏ mẹ tôi ru tôi và sau này tôi đã dùng chúng để ru em. Nghĩ một hồi, tôi sáng mắt lên, hắng giọng đọc:

- Ai về nhắn với nậu nguồn

Mít non gửi xuống, cá chuồn gửi lên.

Tôi ngân nga dứt, thấy Ngữ không nói gì, chắc mẩm nó khoái, tôi cao hứng "xổ" tiếp:

- Lỗi lầm vì cá trích ve

Vì rau muống luộc, vì mè trộn măng.

Lần này thì Ngữ không làm thinh nữa. Tôi vừa ngắt giọng, Ngữ khen liền:

- Rõ ràng là mày có năng khiếu...

Tôi sướиɠ rơn:

- Năng khiếu văn nghệ hả? - Rồi không cầm lòng được, tôi khoe:

- Hôm trước thằng Bá cũng nhận xét tao vậy!

Nhưng Ngữ làm tôi cụt hứng, nó lắc đầu:

- Không phải năng khiếu văn nghệ. Tao muốn nói là mày có năng khiếu... ăn uống! Mày đi mở nhà hàng hợp hơn là làm thơ, viết báo!

Tôi tái mặt. Nhưng tôi không dám sửng cồ với Ngữ. Gây sự với nó, nó giận nó không thèm dìu dắt tôi trên con đường văn nghệ nữa thì khốn. Tôi chỉ biết giở giọng ai oán:

- Tao muốn học hỏi thật mà mày lại cứ chọc quê tao!

Ngữ cười hì hì:

- Ai bảo mày mở miệng ra chỉ toàn là mít non, cá chuồn, cá trích, rau muống... chi! Phải thuộc những câu ca dao trữ tình như vầy nè!

Nói xong, Ngữ kéo cổ áo, sửa bộ, rồi lim dim mắt, đọc:

- Thò tay mà hái cọng ngò

Thương em muốn chết giả đò làm lơ!

Đọc xong, Ngữ mở mắt ra, ngó tôi hỏi:

- Hay không?

- Hay!

Tôi xuýt xoa khen. Ngữ khoái chí, lại... nhắm tịt mắt, ngâm nga:

- Anh về để áo lại đây

Để khuya em đắp gió tây lạnh lùng

Gió lạnh lùng lấy mùng mà đắp

Để áo anh về đi học kẻo trưa.

Lần này, Ngữ chưa kịp mở mắt, tôi đã buột miệng trầm trồ:

- Hay ghê!

Ngữ phổng mũi:

- Đấy! Muốn làm văn nghệ phải thuộc những câu ca dao "ướŧ áŧ" như vậy. Mày cứ bị ám ảnh bởi cá chuồn, cá trích hoài làm sao làm văn, làm thơ hay được!

Ngữ nói đúng. Những câu ca dao nó đọc nghe mới thắm thiết làm sao! Cả đời tôi chỉ mong ước làm được những câu thơ hay bằng một nửa vậy thôi. Nhưng khổ nỗi, những câu ca dao đặc sắc kia đều liên quan mật thiết đến đề tài tình yêu trong khi tôi lại chẳng màng đến ba chuyện yêu đương vớ vẩn đó. Đối với tôi chả bao giờ có chuyện "thương em muốn chết giả đò làm lơ". Tôi "ghét em muốn chết" thì có! Gặp bọn con gái là tôi "lơ" thật, "lơ" từ đầu năm đến cuối năm, cần quái gì phải giả đò. Chẳng giả đò, mặt tôi cũng đã lạnh như... đá cục.

Thấy tôi lộ vẻ thẫn thờ, Ngữ hất hàm:

- Sao? Có gì khúc mắc cần hỏi thêm không? Làm gì trầm ngâm hoài vậy?

Tôi tặc lưỡi, ngần ngừ:

- Sao tao thấy làm thơ "ướŧ áŧ" khó quá!

Ngữ động viên tôi:

- Bước đầu bao giờ chả khó! Ông bà đã nói rồi, "vạn sự khởi đầu nan". Nhưng mày đừng lo. Chuyện gì cũng vậy, làm hoài sẽ quen. Thơ văn mày hiện nay hơi "khô" nhưng nếu mày chú tâm rèn luyện, nó sẽ "ẩm" dần dần. "Ẩm" một thời gian, nó sẽ chuyển qua... "ướŧ áŧ". Đó là quy luật.

Tôi nghe Ngữ giảng giải một hồi, đầu óc càng rối tinh rối mù. "Lý luận văn học" của nó sao nghe na ná như chương trình dự báo thời tiết trên ti vi, khi thì ẩm lúc thì khô, chẳng biết đường nào mà lần.

Dường như đọc được nỗi hoang mang trong mắt tôi, Ngữ gật gù nói thêm:

- Mày cứ tin tao đi. Hồi trước tao cũng vậy. Lúc tao mới tập viết văn, câu nào câu nấy khô queo, tao luyện riết, bây giờ chúng ướt đẫm, hễ đọc là cứ muốn nấc lên.

Tôi biết Ngữ không "hù" tôi. Nó nói thật. Đã bao nhiêu đứa sụt sùi trước những dòng lưu bút lâm ly của nó. Thơ nó cũng vậy. Bài nào bài nấy tình cảm dầm dề như mưa tháng bảy. Tôi không biết nó đã yêu ai bao giờ chưa nhưng thơ nó lúc nào cũng than thở về một mối tình đã... chết, đọc lên thấy thương ghê, thấy cứ muốn dẫn nó đi uống cà phê cho nó đỡ buồn.

Nhưng mặt mạnh của Ngữ chính là điểm yếu của tôi. Tôi đã thề không đội trời chung với bọn con gái. Chẳng lẽ bây giờ tôi bắt chước thằng Ngữ cất giọng khóc than, năn nỉ "kẻ thù" của tôi? Thật là khó xử!

Tôi nhăn nhó nói với Ngữ:

- Vấn đề không phải là "khô" hay "ướt". Tao nói khó là khó chuyện khác.

Ngữ ngạc nhiên:

- Khó chuyện gì?

Tôi bối rối thú nhận:

- Tao không thích làm thơ tình.

- Thơ tình mà không thích? - Ngữ kêu lên sửng sốt.

- Ừ. Tao không thích.

Ngữ dòm tôi bằng ánh mắt lạ lùng:

- Sao vậy?

Tôi ấp úng đáp:

- Tại tao ghét... bọn con gái.

Ngữ giật bắn người như chạm phải lửa. Nếu không có cái lưng ghế phía sau, có lẽ nó đã lăn quay xuống đất rồi. Sau một hồi trố mắt nhìn tôi như thể nhìn một quái vật, Ngữ vội sờ tay lên trán tôi.

- Mày làm trò gì vậy? - Tôi hỏi, giọng ngơ ngác.

Ngữ khịt mũi:

- Tao xem thử mày có "ấm đầu" không! Toàn thể đàn ông trên thế giới đều thương con gái. Ghét con gái, họa chăng chỉ có người điên.

Tôi cau mặt, hất tay Ngữ ra:

- Tao không điên. Nhưng tao ghét con gái.

Thái độ bướng bỉnh của tôi khiến Ngữ nổi cáu. Nó nghiêm giọng quở trách:

- Mày không được ghét bọn con gái, hiểu chưa! Phải thương tụi nó nhiều vào! Thấy đâu thương đó, thấy ít thương ít, thấy nhiều thương nhiều. Nếu ghét tụi nó, mày nên chọn nghề khác. Nghề uốn tóc chẳng hạn. Tụi nó muốn tóc cúp vô thì mày uốn quăn ra, tụi nó muốn tóc xù thì mày chơi tóc tém, tụi nó khoái tóc dài, mày chơi mốt... ni cô. Còn đã đi theo cái nghiệp văn thơ thì phải thương con gái. Đó là... bổn phận.

Nghe Ngữ "thuyết" một hồi, tôi rụng rời tay chân. Nhưng tôi không dám lên tiếng phản đối, sợ Ngữ điên tiết sổ toẹt mơ ước của tôi. Tôi đành thở dài, "tiếp thu" bằng một giọng yếu ớt:

- Ừ, tao sẽ tập dần dần. Muốn thương tụi nó đâu phải dễ.

Thêm Bình Luận