Hoa Hồng Xứ Khác

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Ngữ, Khoa và Hòa lé đều say mê cô bạn cùng lớp Gia Khanh. Cái cô gái như con nhỏ du côn bị ba người cùng theo đó sẽ phải làm sao. Ba anh chàng làm gì để "chiến thắng". Điều lý thú là gần như tác giả t …
Xem Thêm

- Ê!

Tôi giật bắn người và lập tức quay phắt người lại. Thấy cặp kiếng cận thò ra sau gốc cây, tôi lặng người đi, không nói được một lời.

Bá cười hì hì:

- Mày ngồi làm gì vậy?

- Tao đợi! - Tôi chán nản buột miệng - Còn mày ra đây chi vậy?

- Tao ra chơi với mày! - Bá khịt mũi, thắc mắc - Mày đợi ai ngoài này vậy?

- Tao đâu có đợi... ai...

Bá ngạc nhiên:

- Chứ sao mày bảo là mày đợi?

Túng thế, tôi đành ngần ngừ thú thật:

- Tao đợi... chiều xuống.

- Đợi chiều xuống? - Bá trố mắt - Đợi chiều xuống để làm gì? Mày làm như thể mày là nhà thơ không bằng!

Bá nói chơi mà trúng phóc. Tôi nhận luôn:

- Thì tao đang đợi chiều xuống để... làm thơ chứ chi! - Rồi tôi vội vã nói thêm - Thằng Ngữ bày tao vậy!

Tôi tưởng đem Ngữ ra "hù", Bá sẽ nể mặt Ngữ mà không chế giễu tôi. Nào ngờ nghe tôi nói xong, Bá cười hô hố:

- Trời ơi, nghe ai không nghe mày lại đi nghe lời thằng Ngữ! Muốn làm thơ thì ngồi vô bàn lấy giấy viết ra làm chứ ra đây ngồi chi cho muỗi cắn!

- Thằng Ngữ nó bảo muốn làm thơ phải ra ngồi ngoài bờ ao! - Tôi giải thích, giọng không được tự tin lắm - Nó bảo ngồi ngoài ao mới tưởng tượng đến... người yêu được!

- Người yêu? - Bá há hốc miệng - Mày mà cũng có người yêu?

Tôi gật đầu, vẻ sượng sùng.

- Đứa nào vậy? - Bá hỏi tiếp.

Tôi đáp lấp lửng:

- Một đứa trong lớp mình.

Bá có vẻ bàng hoàng truớc sự tiết lộ của tôi. Nó nhìn tôi lom lom:

- Lớp mình, nhưng mà đứa nào?

Điệu bộ nóng nảy của Bá chứng tỏ nó muốn truy đến nơi. Biết không thể giấu nó được, tôi ngó lơ chỗ khác, ngượng ngùng đáp:

- Nhỏ Hồng.

Bá có vẻ không tin vào tai mình. Nó kêu lên sửng sốt:

- Trời ơi, con Hồng "chà-và"? Bộ hết người rồi sao mày lại đi yêu bà chằn đó?

Bá làm tôi xấu hổ chín người. Trong khi tôi đang ấp úng, nó lại "phang" tiếp:

- Thằng Hòa lé đi yêu con nhỏ Hồng thì còn hiểu được. Còn mày thì khác. Mắt mày đâu có lé!

Tôi đỏ mặt và phản ứng một cách yếu ớt:

- Nhưng đây đâu phải là yêu thiệt. Tao chỉ yêu chơi thôi. Yêu để có cảm hứng mà làm thơ.

Tôi nói đúng bài bản Ngữ dạy. Bá biết ngay. Nó bĩu môi:

- Mày lại ăn phải bã của thằng Ngữ. Nó gạt mày đó. Ai chứ con Hồng "chà-và", mỗi lần nghĩ đến nó chỉ muốn cãi lộn chứ sức mấy mà muốn làm thơ.

Bá làm tôi chết trân. Nó ăn nói bạt mạng cô hồn nhưng không phải nó nói bậy. Nó nói trúng phóc tâm sự éo le của tôi. Vì vậy, tôi xụi lơ, hết ham cãi nhau với nó. Thấy tôi làm thinh chịu trận, Bá càng ra sức khua môi múa mép. Tôi nghe muốn nhức cả đầu.

Nhưng Bá không dừng lại ở đó. Đến tối, ngồi vào bàn ăn, Bá hấp háy mắt, cười cười thông báo:

- Tụi mày biết không, thằng Khoa hổm rày đang tương tư mê mệt một em trong lớp mình!

Trong khi tôi chết điếng người thì tụi kia nhao nhao.

- Chà, tin sốt dẻo! Cục đá đã bắt đầu động đậy! Chắc chiều nay trời mưa! - Nghị gật gù phát biểu.

Còn thằng Hòa thì trợn đôi mắt lé, nhăn nhở hát:

- Ngày nào cho tôi biết, biết yêu em rồi, tôi biết tương tư... ư... ư...

Trong bọn, chỉ có Ngữ là ngồi im. Chắc nó đang lo thằng Bá tấn công.

Hát dứt câu, Hòa quay sang dòm tôi:

- Bật mí cho anh em biết đi Khoa? Em nào mà có diễm phúc như vậy?

Nghị hùa theo:

- Đúng rồi đó! Trút bầu tâm sự ra đi, có gì anh em mỗi người giúp một tay! Nếu mày giấu giấu giếm giếm, tụi tao lỡ yêu nhằm người yêu của mày thì mày ráng chịu à nghen!

Tôi dở cười dở khóc. Tự dưng lâm vào tình huống trớ trêu này, tôi giống như người mắc xương ngang cổ, nhả không được mà nuốt cũng không xong. Chẳng thà yêu thiệt, yêu theo kiểu... phàm phu tục tử, tôi sẵn sàng cúi đầu nhận tội. Bạn bè có châm chọc, cũng chỉ châm chọc một lần. Rồi mọi chuyện sẽ qua. Đằng này thằng Ngữ xúi tôi "yêu chơi", có tiếng mà không có miếng, bây giờ tự dưng đưa đầu chịu bán, thật là oan ức. Hơn nữa, yêu ai không yêu, tôi lại khờ khạo nghe lời xúi bậy của thằng Ngữ, nhắm mắt đi "yêu" nhỏ Hồng, tụi thằng Nghị, thằng Hòa biết được, chắc chúng chọc tôi méo mặt.

Vẻ hoang mang lo lắng của tôi chẳng khiến Bá động lòng tí ti nào. Nó bô bô:

- Thằng Khoa thẹn thùng, không mở miệng nổi. Nó nhờ tao nói giùm với anh em là hiện nay nó đang yêu say đắm... - Nói tới đây, Bá cố ý ngừng lại một chút để tăng thêm phần hồi hộp cho người nghe rồi mới trịnh trọng giới thiệu nhân vật - ... em Hồng "chà-và"!

Tên tuổi của "người yêu" tôi quả là có sức chấn động khủng khϊếp. Bá ném cái tên đó ra giữa bàn ăn y như thể ném một quả bom.

Thằng Nghị giật nảy người, đôi đũa đang cầm trên tay rơi xuống đất. Còn thằng Hòa vừa mới và cơm chưa kịp nhai, bỗng phì cười, cơm bắn ra đầy bàn khiến thằng Ngữ cau mặt cự nự:

- Mày làm cái trò gớm ghiếc gì vậy?

Hòa chẳng buồn để ý đến vẻ gắt gỏng của Ngữ. Nó đưa tay lên bụm miệng và nhìn tôi, nói qua kẽ tay:

- Khoa ơi, kể từ nay tao xin bái mày làm sư phụ. Mưu kế của mày còn hơn Khổng Minh một bậc. Mày lựa em Hồng "chà-và" mày yêu để tối tối dắt đi chơi không sợ ai phát hiện. Ban đêm mày đứng bên cạnh em, người ta cũng tưởng mày đứng một mình. Thật tao chưa thấy ai khôn như mày!

Không phải chỉ có Hòa xỏ xiên tôi. Sau khi cuối xuống nhặt đôi đũa dưới chân, Nghị ngồi thẳng người lên và nheo mắt ngó tôi, miệng xuýt xoa:

- Mày đúng là gan cùng mình! Trên cõi đời này, có lẽ chỉ có mình mày là dám nhào vô bà chằn lửa đó. Mày về với nó, mỗi ngày nó túm tóc mày ba lần nó quay như quay dế, mày chịu làm sao thấu, Khoa ơi!

Tôi chết ngồi trên ghế, mặt mày tái ngắt. Mãi một lúc sau, tôi mới lắp bắp được vài tiếng:

- Có phải tao yêu... thiệt đâu! Tao chỉ yêu chơi thôi!

- Ha ha! Yêu chơi! Lần đầu tao mới được nghe cái từ rùng rợn này! Mày tưởng tụi tao là con nít hả Khoa?

Hòa vừa nói vừa ngả người vào lưng ghế, cười sằng sặc.

Tôi nói thật nhưng coi bộ Hòa và Nghị không tin. Cực chẳng đã, tôi phải lôi Ngữ ra làm chứng:

- Không tin, tụi mày hỏi thằng Ngữ coi! Chính nó bày tao như vậy! Nó bảo tao yêu nhỏ Hồng để có hứng làm thơ cho nó đăng báo.

Hòa lập tức ngưng cười. Nó trố mắt dòm tôi:

- Ủa, vậy hóa ra mày yêu theo chỉ đạo hả? Thôi thế thì chết mày rồi! Mày đúng là Tam Tạng bị ma vương quỷ sứ dụ dỗ rồi, Khoa ơi! Trời phú cho mày trái tim băng giá, mày tu hành sắp thành chánh quả rồi, bây giờ còn nghe lời thằng Ngữ đắm say nữ sắc làm chi! Mà phải em Hồng đẹp đẽ gì cho cam, mặt mũi em ngang Chung Vô Diệm, thân hình em tựa Mẫu Dạ Xoa, thằng Ngữ đi ngang không thèm nhìn, nó ghét mày nó bắt mày yêu cho bỏ ghét. Mày ham được đăng thơ lên báo, nhắm mắt yêu càn, đáng đời mày, Khoa ơi là Khoa!

Hòa vốn mê đọc truyện Tàu. Sáng ngày hôm sau thi học kỳ, tối hôm trước nó vẫn còn nằm ôm mấy bộ Tam Quốc, Thủy Hử "luyện" riết. Cũng nhờ như vậy mà những tối trời mưa, chẳng đi chơi đâu, mấy anh em nằm quấn chăn trên giường nghe nó kể chuyện Tào Tháo, Trương Lương cũng đỡ buồn. Nhưng bữa nay tôi chẳng còn phục tài kể chuyện của nó nữa. Nó lôi mấy nhân vật trong sách ra trêu tôi khiến tôi ngượng chín người.

Trong khi tôi ngồi sượng trân thì Bá chĩa mũi dùi sang Ngữ. Nó hấp háy mắt:

- Trăm sự cũng tại thằng Ngữ mà ra! Nó ỷ nó làm chủ bút, nó muốn bắt người ta yêu ai thì yêu. Nó giành hết những em xinh xắn trắng trẻo, những em chẳng ra gì thì nó ép nó "gả" cho "cộng tác viên". Tao phải méc cô Tần chủ nhiệm mới được!

Thêm Bình Luận