Chương 1: thật không ngờ thật sự là nàng

Mẹ kế của tôi, không ngờ lại là lớp trưởng xinh đẹp năm cấp ba của tôi, lần này có trò hay để xem. Mùa hè này bố tôi không ở nhà, xem ra tôi sẽ cùng “Mẹ kế” cùng nhau sống chung hai tháng.....

Trở về đêm hôm trước, tôi đã gây ra tai hoạ. Tôi một cước đá vỡ cái bồn cầu, mảnh vỡ bồn cầu đâm chảy máu cái mông của mẹ kế, sau đó cô ấy hôn mê...

Cuối cùng tôi phải giúp cô ấy băng bó...

Tất cả những việc này, bắt đầu từ hôm tôi vừa về nhà khi bắt đầu kỳ nghỉ hè...

Tôi thật không thể nào ngờ tới, vừa về tới nhà, ra mở của cho tôi lại chính là lớp trưởng lớp tôi.

Càng làm thôi không nghĩ tới chính là, nàng thế mà lại trở thành “Mẹ kế” của tôi!

Đây hết thảy dĩ nhiên không phải do mặt trăng gây hoạ, mà là do lão ba chết tiệt của tôi.

Nửa tiếng trước.....

Tiểu Uy, con muốn trở về, ba ba vốn là muốn ở nhà chờ con, nhưng mà...

Con biết cha bận mà, người cứ đi đi, không cần phải để ý đến ta.

Tôi đối với việc lão ba không ở nhà chờ tôi căn bản không có cảm giác gì, tôi vẫn một mực không có cảm giác thân thiết với lão.

Trong ký ức của tôi, lão ba và mẹ luôn làm việc ở xa. Mấy năm nay đều là sống cùng với bà ngoại thẳng đến lúc tôi lên đại học vào thành phố.

Năm ngoái sau khi bà đã qua đời, tôi mới đến ở chỗ lão ba sau khi được nghỉ hè.

Tiểu Linh ở nhà, sau khi ta đi nàng sẽ thay ta chăm sóc con. Lão ba nhỏ giọng nói thêm một câu.

Con không cần bà ấy chăm sóc! Sau khi con về nhà, tốt nhất để bà ấy ít đến làm phiền con! Tôi hướng về phía điện thoại rống lớn một tiếng.

Tiểu Linh là vợ kế lão ba vừa mới cưới vào năm ngoái, tôi trước đó chưa từng gặp qua.

Lúc này tôi không khỏi nhớ tới người mẹ đáng thương của tôi, nàng đi theo cha ta chịu khổ hơn mười năm, tại công ty lão ba chính thức thành lập tai nạn mà qua đời.

Đó là sự tình hai năm trước, bởi vì thi đại học. Mẹ tôi vào bệnh viện cấp cứu, cuối cùng mất đi, lão ba vẫn luôn giấu diếm tôi. Đây là lý do lớn nhất khiến ta không thể tha thứ, tôi thậm chí không được gặp mẹ lần cuối.....

Ài....lão ba thở dài: có bút làm ăn lớn, đêm nay ta nhất định phải tự mình đi mới được, ta sẽ nghĩ biện pháp mau chóng trở về. Tiểu Uy ngươi không nên trách ba ba, ba ba làm tất cả đều là vì.....

Đừng nói nữa! Tôi tắt máy, nói thật ra tôi thật sự không muốn tới chỗ hắn ở, bất quá....Ta hiện tại không còn nơi nào khác để đi.

Lão ba hiện tại hẳn là rất có tiền, bởi vì gần đây đi trên đường cũng có thể nhìn thấy quảng cáo của công ty ông ta mở. Nhưng ông ấy cho tôi tiền sinh hoạt phí mỗi tháng cũng không nhiều.

Hắn là người rất keo kiệt, là bà của tôi nói, đương nhiên ta cũng cho là thế, lại nói nhà hắn ở hiện tại rất bình thường, là kiểu nhà phổ thông, ngay cả biệt thự cũng không phải. Mặc dù ông ấy là cha tôi, hắn nói qua tất cả những gì của hắn đều là của tôi. Nhưng tôi vẫn cảm thấy hắn rất hẹp hòi, cho nên từ trong lòng càng cảm thấy chán ghét hắn.

Mẹ tôi chính là bởi vì hắn mà chết, mà bây giờ mới trôi qua hai năm, hắn liền cưới cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp....

Lúc đến trước cửa, đã sắp mười giờ tối. Vườn hoa trong khu cư xá căn bản chẳng còn ai.

Là Tiểu Uy sao? Lúc tôi nhấn chuông cửa, bên trong truyền ra giọng của một cô gái.

Là ta. Tôi ồm ồm trả lời.

Ta lập tức mở cửa cho ngươi. Giọng nữ kia ngừng không lâu, cửa liền ‘Ba’ một tiếng mở ra.

Giờ phút này ta vẫn không biết nàng là lớp trưởng năm cấp na của tôi Tần Linh.

Nếu như biết là nàng, có đánh chết tôi cũng không đi lên, mùa hè năm nay coi như không có chỗ khác để đi. Tôi thà lưu lạc đầu đường xó chợ cũng không ở tại nơi này.

Là......Ngươi?

Sau khi lên lầu Tần Linh đứng cạnh cửa nhìn ta kinh ngạc há to miệng.

Ngươi....Đến Nơi này.....Làm gì? Đại não của tôi có chút chập mạch, hiển nhiên là ta vẫn không nghĩ tới nàng chính là mẹ kế của tôi.

Bạn học cũ đột nhiên xuất hiện trong nhà tôi, chuyện này thât sự nghĩ không thông.

Trước kia lúc còn học cấp ba, Tần Linh xuất hiện trong nhà tôi... Là nhà bà ngoại, tất cả là ba lần. Một lần là do tôi không nộp bài tập đúng hạn, Lần hai là tôi cùng người khác đánh nhau, còn một lần......Không nói.....Mất mặt.

Tiểu Uy....Thì ra là ngươi?

Tần Linh đỏ hết mặt, bất quá nàng ngược lại tỏ ra rất trấn tĩnh.

Mặc dù đại não của tôi có chút chậo mạch, nhưng sau vài giây cuối cùng cũng biết được “Tiểu Linh” trong miệng cha tôi chính là cô gái trước mặt....

Trong khoảnh khắc, ôi có cảm giác muốn chết.

Ngốc! Đứng đấy làm gì? Vào đi. Tần Linh đưa tay kéo tôi vào trong phòng, trong đầu tôi càng thêm trống rỗng. Tôi lúc này hẳn là nên trốn bán sống bán chết.

Ha ha, Tiểu Uy.....

Ba ba của ngươi lúc nói về ngươi, ta cũng đã nói tên của ngươi cùng một bạn học cấp ba của ta giống nhau, nhưng không nghĩ tới thật sự là ngươi....

Tiểu Linh sau khi vào phòng, liền đi pha trà cho tôi.

Trong lòng tôi có chút phền muộn, một câu cũng nói không nên lời.

Có lẽ nàng nói là sự thật đi? Nhìn nàng không giống đang nói dối. Bởi vì ở đây đến một cái ảnh của tôi cũng không có.

Đừng gọi ta là Tiểu Uy, ta hình như còn lớn hơn ngươi một tuổi!

Ta mất hứng trả lời . Lúc học cấp ba,nàng là lớp trưởng. Động một chút là nàng lại đến chỗ chủ nhiệm lớp cáo trạng tôi. Chịu không ít sự ức hϊếp của nàng, đến nay còn có chút tâm lý yếu thế.

Ha ha. Tiểu Linh cười cười, lúc nàng đem chén trà đưa qua, chén trà run rẩy không ngừng, lúc này tôi mới biết nguyên lai nàng không hề bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài. Nàng kỳ thực so với ta còn khẩn trương hơn.

Hắc hắc. Thấy nàng khẩn trương như vậy, tôi đột nhiên có tâm lý ưu thế, đúng vậy a, nàng hiện tại đã không phải lớp trưởng của tôi, cũng không có khả năng đến chỗ chủ nhiệm cáo trạng. Tôi sao phải sợ nàng?

Nghe được ta cười như thế, Tiểu Linh theo thói quen trừng mắt tôi một cái,thần sắc tựa hồ cũng trầm tĩnh lại. Nàng quay người tự mình lấy một chén trà rồi mới ngồi xuống phía đối diện.

Ngươi thế nào lại gả cho một lão già? Tôi không ngẩng đầu lên nói móc Tiểu Linh một câu. Nhưng trong giọng nói cũng không có vẻ cười cợt, bởi vì tôi không phải loại người cay nghiệt.

Nếu đổi lại là những người khác, có lẽ ta sẽ không có ánh nhìn tốt, nhưng Tiểu Linh dù sao cũng là bạn học ba năm. Tốt xấu vẫn phải cho nàng chút mặt mũi.

Hắn....Già sao? Tiểu Linh tựa hồ trở nên co quắp. Gặp nhau trong tình trạng này, thật sự có chút khó.

Tôi không có lên tiếng, tôi biết Tiểu Linh sẽ nói tiếp.

Hắn cũng mới bốn mươi tuổi, ngươi biết không, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng, mẹ ta bị bệnh nặng, ta thi có chút không tốt, mà coi như thi tốt, trong nhà cũng không có tiền cho ta đi học.....

Những điều nàng nói, kỳ thực tôi không biết chút nào, ở một số phương diện mà nói, kúc học cấp ba tôi tương đối căm thù nàng. Mà trước kỳ thi tốt nghiệp trung học một tháng, mọi người đều bận đến váng đầu, ai còn tâm trí quan tâm đến chuyện của người khác?

Sau khi có thư thông báo, ta không có đi học,mà đến đây làm phục vụ tại một khách sạn. Ngay đối diện công ty của ba ba ngươi, hắn thường đến đây mời khách uống rượu...

Ngươi không cần nói những cáu này với ta. Tôi ngắt lời cô ấy, trong lòng tôi lão ba chính là một kẻ không tim không phổi.Mà chuyện hắn làm nhất định là lạm sự tình.

Tiểu Linh sau khi bị ta ngắt lời, có thể là thấy ta tâm trạng không tốt liền không có nói tiếp, chỉ là có chút bất an nhìn tôi.tôi không nhìn nàng, trong lòng vẫn còn một chút xấu hổ, sau khi nhìn quanh bốn phía, tôi nhếch miệng: hắn không phải là rất có tiền sao? Làm sao lại để ngươi ở nơi chật hẹp như vậy?

Tôi nói vậy cũng không phải ý là cha ta ngược đãi nàng, mà là có ý ngầm ở bên trong. Ngươi không phải là thấy hắn nhiều tiền mới gả cho hắn? Tuổi trẻ xinh đẹp đổi tiền tài, đây là hiện thực của xã hội hiện nay.

Mẹ tôi bệnh, hắn đã bỏ ra không ít tiền, ta sao có thể lại tiêu tiền của ông ấy. Phòng này không tốt sao? Ta cảm thấy rất tốt. Tiểu Linh cẩn thận trả lời tôi. Không còn dáng vẻ vênh váo hung hăng của lớp trưởng khiến tôi cảm thấy có chút buồn cười.

Mặc kệ nàng giải thích thế nào, xét đến cùng. Nếu như lão ba chết tiệt của tôi không có tiền, sao có thể cưới nàng bào cửa. Một người là tổng giám đốc của một công ty, một người là phục vụ của một khách sạn, không nghĩ cũng biết lú do vì sao.

Lúc học cấp ba có phải ngươi rất hận ta? Sau một lúc trầm mặc, Tiểu Linh một lần nữa tìm đề tài để làm dịu bầu không khí.

Hận ngươi? Ta suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: có chút chán ghét, cảm thấy ngươi rất nhàm chán, không có việc gì liền đến chỗ chủ nhiệm đâm thọc. Không chỉ ta chán ghét ngươi, rất nhiều nam sinh trong lớp đều vậy. Một số người còn nói muốn tìm cơ hội đánh ngươi một trận.

Bọn hắn dám! Trong mắt Tiểu Linh hiểna một chút ánh đặc thù giống như lúc còn làm lớp trưởng cấp ba.

Bất quá loé lên rồi biến mất.

Là không dám bắt nạt nữ sinh, truyền đi mất mặt. Tôi lắc đầu làm mặt khinh thường nhìn Tiểu Linh một chút.

Mới trôi qua hai năm, có lẽ do quan hệ đặc thù,nhồi cùng một chỗ trò chuyện về chủ đề kúc học cấp ba tựa như đang nói về quá khứ rất xa.

Ha ha, kỳ thực khi đó ta thật thích đám các ngươi, tiểu Cường, Phì tử, còn có ngươi. Tiểu Linh phảng phất như trở lại thời cấp ba trong hồi ức.

Thích? Chính là đến chỗ chủ nhiệm cáo trạng, xem bọn ta bị phi bình rồi cười trộm. Tôi tức giận nhìn nàng, khi đó xác thực rất chán ghét nàng. Bất quá bây giờ cẩm giác đã rất nhạt.

Ta thuyết phục các ngươi mà câc ngươi không nghe, mới tới chỗ chủ nhiệm cáo trạng mà. Ta đều là vì tốt cho các ngươi...

Tiểu Linh quệt quệt miệng nói.

Vì tốt cho chúng ta, Ài....Ta cảm động quá. Tôi châm trọc trả lời, lại nói nàng khi đó giống như có thì với chúng tôi, nhưng nam sinh khác luôn không quản mà nhìn chòng chọc chúng tôi.

Mùa hè này ngươi phải ngoan nha, nếu không ta sẽ cáo trạng với ba ba ngươi, Tiểu Linh cười xấu xa nói.