Chương 3: mảnh vỡ bồn cầu

Nhìn thấy Tiểu Linh đi khập khiễng, tôi không thể hả hê được nữa, nhìn vết máu trên mảnh vỡ, tưởng tượng cảnh tượng lúc đó, thật nguy hiểm, không biết vết thương của cô ấy sâu bao nhiêu, dài bao nhiêu, vết thương có nghiêm trọng không, nếu không thì cô ấy đã không đi khập khiễng như thế.

Tôi thu dọn từng mảnh bồn cầu hỏng chất thành đống vào một góc phòng tắm không biết để ở đâu, xử lý xong tôi quay lại sảnh. thản nhiên xem TV.

Phải hơn 10 phút sau, Tiểu linh mới ra khỏi phòng, vẻ mặt vẫn còn hơi đau đớn, xem ra cô ấy thực sự bị thương nặng.

“Vết thương thế nào?” Tôi theo bản năng hỏi, nhìn cô ấy đau như vậy, tôi cười không nổi. “

Nhìn không thấy, có chảy chút máu" Tiểu Linh gượng cười nhìn tôi.

“ ngươi cảm thấy vết thương có sâu không? Hay là đến bệnh viện băng bó đi?" Tôi đề nghị với Tiểu Linh.

“Vết thương không sâu lắm, nhưng có thể có một mảnh vụn kẹt vào.” Nói xong Tiểu linh đi về phía phòng tắm, cả người vẫn còn khập khiễng.

“ngươi đã lấy mảnh vỡ ra chưa?" tôi hỏi.

“ta không thấy làm thế nào để rút nó ra?" Tiểu linh lườm tôi

"Sao ngươi lại ngốc như vậy? Có thể dùng gương soi mà..." Sau khi gợi ý xong, tôi đột nhiên cảm thấy điều này có chút không thích hợp, dù sao mảnh vỡ cũng dán vào mông cô ấy, nghĩ đến đây, tôi không khỏi đỏ mặt.

“ ta đã thử rồi, nhưng vẫn không thấy!" Tiểu Linh lắc đầu, phát hiện tôi đã thu dọn đồ đạc, vô thức quay lại nhìn tôi.

"Khi ta đến đây, tôi thấy một trạm xá bên dưới, ngay bên đường. ta nên đưa ngơi đến đó để xử lý. Bây giờ trời nóng, ngươi có thể bị nhiễm trùng nếu không cẩn thận." Tôi vẫn thuyết phục Tiểu linh.

“Không cần, phiền phức lắm." Tiểu Linh lại lắc đầu.

“Không sao, hiện tại ngươi sợ phiền toái, nếu sau này nhiễm trùng, hoặc mảnh vỡ mọc vào da thịt, cần phẫu thuật cắt bỏ thì càng phiền phức." Tôi không phải quan tâm cô ấy, gây ra chuyện này chủ yếu là do tôi, cô ấy đến bệnh viện xử lý, nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn.

“ Muộn thế này rồi, trạm xá còn ai không?" Tiểu Linh có vẻ hơi bị tôi thuyết phục.

“Chắc là ..có, trạm xá có nhân viên trực cả ngày.” Sau khi Tiểu Linh do dự một lúc, cuối cùng cô ấy cũng gật đầu, cầm lấy một chiếc túi nhỏ rồi theo tôi ra khỏi cửa.

Khi đi xuống cầu thang, Tiểu Linh Linh Mỗi bước đi một tiếng đều kêu lên đau đớn, đi được năm sáu bước, tựa hồ không muốn động nữa, xem ra xác thực bị trọng thương.

"ngươi đỡ ta đi xuống được không? "Tiểu Linh tựa hồ không nhịn được nữa, trực tiếp nhờ ta giúp đỡ.

"Cái này... không tốt lắm? " Tôi có chút không tự nhiên nhìn Tiểu Linh.

“có gi không tốt? Không ngờ cậu lại phong kiến

như vậy, đã là thời đại nào rồi? " Tiểu linh nhìn tôi với vẻ mặt rất lạ khi cô ấy nói điều đó.

Tôi lắc đầu, bước tới đỡ Tiểu linh, Tiểu linh đặt một tay lên vai tôi, một tay đặt trên lan can của cầu thang, trong khi tôi ôm eo cô ấy và giúp cô ấy chút sức, đi từng bước xuống lầu.

Đây là lần đầu tiên tôi tiếp xúc gần gũi và tiếp xúc thân thể với một cô gái như vậy, tôi rất khẩn trương, nhưng tôi không muốn Tiểu Linh nhìn thấy nên không nói lời nào. quá tập trung vào việc đi xuống cầu thang mà cô ấy không để ý rằng tôi đã đổ mồ hôi đầm đìa bên cạnh cô ấy.

“mệt quá." Tiểu Linh rõ ràng rất vất vả mới đi được xuống dưới lầu, thật ra cô ấy không phải mệt, mà là đau.

“để ta cõng ngươi." Một lúc sau, tôi quyết định cõng cô ấy, có lẽ sẽ không mệt lắm.

“Được." Tiểu Linh không khách khí lập tức đồng ý.

“Tôi ngồi xổm xuống, Tiểu Linh nằm trên vai tôi, tôi vừa dùng sức liền cõng cô ấy trên lưng, cô ấy không nặng lắm, tôi thường chú ý tập thể dục, hơn nữa thân thể của tôi rất cường tráng, đối với tôi cõng cô ấy xuống lầu hoàn toàn không thành vấn đề.

“ngươi thực sự rất khỏe a." Sau khi Tiểu linh được tôi cõng lên, giọng nói của cô ấy trở nên bớt đau đớn hơn, tôi nghe cô ấy nói như thế có chút tự hào.

“Cõng ngươi dễ như ăn bánh mà." Tôi bĩu môi.

“Hehe, hồi cấp 3 ta đã biết rồi."

"Sao ngươi biết?"

Hồi thi đáu bóng rổ ở trường, ngươi cởi trần, tôi thấy ngươi toàn thân đều là cơ bắp ... "Tiểu Linh đột nhiên ngừng nói.

“ cái này mà ngươi cũng biết? ngươi không nhìn bóng, nhìn ta làm gì?"

“nữ sinh lại không biết đánh bóng, suốt ngày bình luận xem ai đẹp trai nhất ai khỏe nhất…

“Nhàm chán…” Tôi lắc đầu, không muốn tiếp tục chủ đề này, chủ yếu là vì tôi cảm thấy hơi đỏ mặt.

Trạm xá chỉ cách đó vài bước chân, sau khi đến bãi đất bằng phẳng, mặc dù Tiểu Linh đã nói nhiều lần rằng cô ấy sẽ xuống và tự đi bộ, nhưng cuối cùng tôi nhất quyết cõng cô ấy đi thẳng vào trạm xá.

bởi vì đã khuya, trong viện không có người, chỉ có một gian giữa có một bác sĩ nam trung niên đang trực bên trong.

Thấy chúng tôi bước vào, vị bác sĩ nam đứng dậy: “khám bệnh à?”

“ Ừ.” Tôi gật đầu sau đó đặt tiểu linh ở tên lung xuống

“Ngồi đi.” Nam bác sĩ ngồi xuống, sau đó chỉ cái ghế bên cạnh.

“Cô ấy không thể ngồi." Tôi giải thích với bác sĩ nam.

"Sao vậy? “Nam bác sĩ quay sang Tiểu linh hỏi.

Tiểu Linh không phát ra tiếng, tôi đành phải nói tiếp: “Nhà vệ sinh ở nhà hỏng rồi, cô ấy… bị bồn cầu mảnh vỡ bồn cầu đâm vào mông, có thể có mảnh vỡ kẹt trong đó."

"À, ra là vậy." Nam bác sĩ cười cười, sau đó đứng dậy: "Anh bế cô ấy về phòng đó, tôi giúp cô ấy xử lý vết thương”

“ta tự đi được.” Tiểu linh khập khiễng bước vào phòng với khuôn mặt đỏ bừng, ngay sau đó bác sĩ cũng bước vào, sau đó đóng cửa phòng lại. Tôi chán nản ngồi bên ngoài chờ đợi, trong đầu tôi lần lượt hiện ra những chuyện hồi cấp 3, và bây giờ Tiểu Linh đã trở thành mẹ kế của tôi! Thật là tạo hóa trêu ngươi! Điều mà chỉ có thể xảy ra trong tiểu thuyết và TV này đã thực sự xảy ra với tôi.

Trong lúc tôi đang ngồi suy nghĩ lung tung thì Tiểu Linh đột nhiên mở cửa lao ra ngoài, tôi nhìn cô ấy thì thấy cô ấy đỏ mặt.

“về thôi, không khám nữa”

“Sao vậy?" Tôi nhìn Tiểu linh một cách kỳ lạ.

“Trở về thôi.” Tiểu Linh có chút ngượng ngùng nhìn tôi.

Nam bác sĩ cũng từ trong phòng đi ra, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của tôi, vội giải thích: “Vết thương của cô ấy là ở mông, tôi chỉ bảo cô ấy cởϊ qυầи ra, để cô ấy có thể trị bằng thuốc...chắc cô ấy hiểu lầm rồi..."

Tôi nghe vậy không khỏi mừng rỡ, túm lấy Tiểu Linh đang chuẩn bị rời đi: "Ngươi không nghe bác sĩ nói, ông ấy chữa trị cho ngươi như thế nào?"

Sau khi nghe tôi nói, bác sĩ vội nói thêm với Tiểu Linh: "Đúng vậy, tất cả các y tá nữ ở đây đều đã tan làm, cậu ấy là người nhà của cô phải không? Nếu cô lo thì để cậu ấy vào phòng đi cùng”

“không được." Tôi vội lắc đầu, cô ấy cởϊ qυầи ra để bôi thuốc, làm sao tôi có thể ở trong đó? Nói xong, tôi lại cảm thấy tự ti... Thực ra, tôi vẫn luôn tò mò về cơ thể con gái... Đây cũng là bản tính của con trai.

“không chữa nũa.” Tiểu Linh kiên quyết lắc đầu, nhanh chóng kéo tôi ra khỏi bệnh viện.

"Chậm đã..." Bác sĩ từ bên trong đuổi ra, trên tay cầm một ít thuốc và bông gòn, sau khi đuổi kịp tôi, ông ấy đưa những thứ trong tay cho tôi: "vest thương của cô ấy nếu không điều trị, nếu bị nhiễm trùng thì không tốt, nếu cảm thấy không tiện thì cậu về tự xử lý đi.”

Tôi cầm lấy thuốc và bông gòn bác sĩ đưa cho.lấy ví tiền từ trong người tôi ra hỏi: "Bao nhiêu tiền”

“Không cần tiền, không cần tiền." Bác sĩ mỉm cười, quay người đi về phía bệnh viện, vừa đi vừa lắc đầu.

“ngươi nói ta phong kiến, ngươi mới thực sự là người phong kiến.

"xấu hổ chết mất... Anh ta vừa vào liền bắt ta nằm chổng mông lên giường, sau đó bắt ta cởϊ qυầи..." Tiểu Linh cúi thấp đầu.

“ngươi không cởϊ qυầи ra, hắn làm sao chữa vết thương cho ngươi? Chẳng lẽ dùng nội lực giúp ngươi đẩy mảnh vỡ ra?" Tôi mỉa mai nói với Tiểu Linh.

“Quên đi, dù sao nó cũng không chữa ở đây." Tiểu Linh lắc đầu như trống lắc.

Tôi nhìn về phía cổng khu dân cư: "Vậy ta đưa ngươi đến bệnh viện lớn tìm y tá giúp ngươi xử lý."

“Không cần, sau khi trở về ta tự mình nghĩ cách.” Tiểu Linh lại bĩu môi.

“Được rồi, nếu ngươi bị nhiễm trùng, sau này còn phải phẫu thuật hay gì đó, đừng trách ta không khuyên ngươi." Tôi vội vàng rũ bỏ hết trách nhiệm trên người.

“ta trách ngươi làm gì? ngươi đã giúp tôi rất nhiều." Tiểu linh dừng lại và quay lại nhìn tôi.

Tôi bĩu môi, sau đó quay lưng ngồi xổm xuống trước mặt Tiểu Linh: “hay là để ta cõng ngươi lên”

“phiền ngươi rồi, thật ngại quá. "Sau khi Tiểu linh lên lưng tôi, cô ấy cảm ơn tôi.