Chương 5: Cứu người, lo lắng cho y

Thấy người này vậy mà gặp tình cảnh bây giờ cũng không hoảng không loạn, bất giác, thanh đao trên tay Vương Diệu nới lỏng, thân thể có chút lung lay trong nước, giọng nói khàn đυ.c lạnh lẽo:

- Không đươc giở trò…

Tống Tử An bản thân lên bờ trước, liền chật vật đỡ người kên theo, đặt hắn tựa vào một gốc đại thụ lớn, nhanh chóng cởi khăn bịt mặt cùng áo ngoài hắn ra.

Tống Tử An đôi tay khựng lại, nhìn dung nhan người trước mặt, rõ ràng bị mất nhiều máu, khiến đôi môi y không còn chút huyết sắc, nhưng bờ môi mỏng lạnh bạc, cùng từng chi tiết trên gương mặt hắn đều hoàn hảo đến kinh người. Chỗ ngực bị vết dao đâm trúng máu vẫn đang tuông dữ dội, tràn lên cơ bụng lại diễm lệ một mảnh huyết tinh.

- Máu ngươi có màu đen, trên thanh đao có độc…

Người kia mồ hôi lạnh trên trán tuông ra càng nhiều, mái tóc ướt rũ bên má, không biết do nước ôn tuyền hay do mồ hôi mà tạo thành…

- Ngươi…cầm máu giúp ta là được.

Giọng nói thều thào của người kia, cùng với dung nhan nhìn rõ dưới ánh đèn, Tống Tử An không hiểu sao lúc này lại trở nên chấp nhất:

- Cái gì ngươi,,,ta còn lớn tuổi hơn ngươi, nếu về sau sống sót, liền phải gọi ta ca ca…

Vương Diệu nhíu mày,,,:

- Còn nói nhảm, thì cùng chết với nhau!

Tống Tử An thấy hắn không kiên nhẫn, liền cũng không nhiều lời, không vui cúi người quan sát vết thương, xé một đường vải trên thân áo ngoài của mình còn sạch sẽ khô ráo, để sẵn một bên…

- Ưm…ngươi …ngươi….

Vương Diệu cảm thấy vết thương trên ngực đau đớn đến đòi mạng, nhìn thấy Tống Tử An không lưu tình mạnh mẽ hút ra máu độc trên vết thương của mình, y cật lực cắn răng chịu đựng…

Nhổ… Tống Tử An nhổ ra ngụm máu thứ 3, lúc này đã nhổ ra màu đỏ, y khắc chế cảm giác tanh nồng trong miệng, mang miếng vải bịt lại ngang vết thương của người kia.

Trước ngực Vương Diệu cảm giác nhẹ nhõm, hắn thở hắt ra một cái, nhìn đến bên môi Tống Tử An còn lưu vết máu chính mình, như vết son tô lên cánh môi mềm mại của y, Vương Diệu vươn tay lau đi vết máu đó.

Tống Tử An sau khi băng bó cho Vương Diệu, liền không chịu được nữa vị tanh, chạy sang một bên nôn khan. Nhìn y trở lại, nôn đến sắc mặt cũng đỏ, đôi mắt còn long lạnh nước, trong ngực Vương Diệu không nhịn được đập lệch đi vài nhịp…

- Nhất định là do vết thương quá nặng! Nhất định là vậy!

- Ngươi vừa nói cái gì?

Vương Diệu trở mình nhìn ánh mắt sang chỗ khác:

- Không có gì, ta nói vết thương ta quá nặng.

Tống An Đường nhìn áo người kia bị mình cởi đến thắt lưng, thời tiết hiện giờ cũng không quá ấm áp liền vứt chiếc áo ngoài của mình lên người hắn, nói:

- Ngươi vừa bị thương, tất nhiên thấy lạnh, khoác tạm vật này rời khỏi đây, ta cũng không tiễn ngươi nữa!

Xong, hắn quay lưng đi, cũng không có dừng lại, đùa sao? Con hổ đã được cứu, ai biết có hay không muốn quay lại gϊếŧ mình diệt khẩu, nếu bây giờ không đánh lạc hướng của hắn rời đi, còn đứng đó chờ ngày cúng 49 ngày cho bản thân sao?

Vương Diệu nhìn y một thân quần áo ướt vội vã rời khỏi, đồ mặc được liền ném đến cho hắn, nội tâm lúc này có chút khó chịu,

- Trời lạnh như vậy? y sẽ không vì ướt mà cảm bệnh chứ?

Đang mông lung suy nghĩ, bên tay Vương Diệu nghe ba tiếng ám hiệu cực nhỏ, thuộc hạ của y đã tìm đến đây cứu người rồi, một khắc sau, ba hắc y nhân rất nhanh dìu đỡ một người khoác hờ bộ y phục trắng rời khỏi ôn tuyền.

1 canh giờ sau, Tống Tử An ở trên giường lạnh đến phát run, Dung cô vừa lau tóc, vừa quạt than đến bên y, nhưng vẫn chưa xua được hàn khí trong người y ra hết.

- Đại thiếu phu nhân, vẫn còn rất lạnh sao? Chăn đây,, người đắp thêm 1 lớp…

Thân thể Tống Tử An vốn không được tốt, lại có bệnh trong người, hôm nay ướt người như vậy, y liền bị hành đến phát sốt. Bưng trên tay chén thuốc đắng ngắt, y ghét bỏ ực một hơi cho vào miệng, nhất định phải uống thuốc, lúc này bản thân không thể lại ngã bệnh được.

Vương Diệu được thuộc hạ mang về đại lý tự, thái y cũng được gọi đến xem xét vết thương cho y, nói rằng xử lý một chút cũng không có gì đáng ngại. Tựa lưng trên giường lớn, Vương Diệu nhìn chiếc áo trắng được máng trên bình phong, trong lòng bất chợt lo lắng.

- Người kia trưởng thành nhưng trông lại có vẻ yếu ớt, mặc y phục ướt, lại hứng gió lạnh, ngã bệnh chắc chắn không thể tránh khỏi. Chết tiệt! Thật không thể làm người ta bớt lo, cái kẻ rắc rối này.

Ám vệ thấy thiếu quân sắc mặt không tốt, sợ hãi hắn còn có chỗ không khỏe, tiến lên dò hỏi:

- Thiếu quân đại nhân, thuộc hạ đỡ ngài nằm xuống.

Vương Diệu nhìn một ám vệ tay chân lóng ngóng đứng trước giường liền lại thấy phiền, hạ lệnh:

- Mau chuẩn bị y phục mới, ta có việc ra phủ.

Ám vệ sợ xanh mặt, nếu người bây giờ ra phủ, nhỡ lại động đến vết thương kia,,, Đại ca hắn trở về có hay không sẽ mang tám đời tổ tông của hắn ra mà phạt a~…

- Thiếu quân,,người có việc gì cứ dặn thuộc hạ‼ người còn đang bị thương.

- Đừng lắm lời!

- Dạ, thuộc hạ đi ngay.