Chương 17: Gặp

Hứa Ngạn Khanh đánh giá đứa nhỏ kia, trên người mặc chiếc áo màu hồng đào nhưng không thể làm tươi tắn thêm khuôn mặt trắng bệch kia, xung quanh nó đầy đồ ăn rơi vương vãi, có không ít thứ bắn lên người, đặc biệt là gấu quần ướt nhẹp kia. Nó đang quỳ nên lộ ra đế giày thêu màu xanh, tuy không bó chân nhưng trông cũng lả lướt.Một đầu tóc dày được tết thành bím tóc dài, từ đằng sau vòng qua bả vai mà buông rơi trước ngực, đầu hơi rũ xuống, chỉ thấy vầng trán mịn màng cùng khuôn mặt ẩn ẩn mờ mịt.

Cô bé quỳ thẳng lưng, hai cái đùi đang khép lại cũng thẳng tắp, cả người toát lên nét quật cường không chịu yếu thế, bù lại cái phong thái đó lại có chút nhu nhược động lòng người.

Quản gia Hứa Cẩm kề sát tai anh, đè thấp giọng giải thích: "Nô tài đã hỏi qua, là tiểu hoa đán của gánh hát, do câu dẫn ông bầu gánh bị bại lộ nên bị bà chủ trách phạt."

Thiếu niên 17 tuổi, đối với chuyện mờ ám của nam nữ thiệt có phần tò mò.

Hứa Ngạn Khanh nhấp miệng tính giáo huấn hắn ta hai ba câu, chợt nghe tiếng bước chân hỗn độn kèm tiếng nói chuyện vang lên, một toán người đang đứng chỉ trỏ mắt nhàn nhạt nhìn vào cô bé đang quỳ kia.

Hứa Ngạn Khanh liếc mắt nhìn vào cặp nam nữ bị vây quanh kia, đảo mắt có điều suy nghĩ, trông bọn họ có chút quen mắt, còn không phải là gánh hát Tứ Hỉ gì đó diễn trong tiệc mừng thọ của ông cụ Trần sao.

Người đàn ông kia anh còn nhớ rõ tên hắn là Kiều Tứ, người phụ nữ bên cạnh là vợ của hắn Diệp thị.

Kiều Tứ cầm xiên tre xỉa răng như không chút quan tâm, Diệp thị ôm còn mèo Miêu Nhi vuốt ve lông nhìn người đang quỳ phía dưới hỏi: "Ngươi đã biết nhận sai chưa?"

"Tôi không sai, tôi không nhận." Cô bé ngốc quật cường trả lời.

Diệp thị móc từ trong tay áo ra một cái yếm hướng phía trước ném ra, thứ kia mềm như vải bông nên văng không xa nổi, lại có luồng gió vô cớ thổi lên, đung đưa rơi xuống như diều đứt dây. Nó thong thả lơ đãng rơi xuống trước mũi giày Hứa Ngạn Khanh, trên vải thêu đóa hoa nhỏ xinh xắn, chỉ là có vết 5 ngón tay đen nhánh đã làm bẩn nó, còn có vệt trắng đυ.c phun tung tóe đọng lại thành dấu vết xấu xí.

Các vị khách nghe ồn ào liền quay đầu hướng bên này xem náo nhiệt, tiếng cười nhạo vang lên.

Yếm của con gái là thứ đồ riêng tư xấu hổ nhất, tuy có của gái làng chơi cũng không dám tùy tiện lấy ra, mà lúc này đây nó lại bại lộ trước mặt thiên hạ. Nếu là tiểu thư của nhà cao cửa rộng thì gặp được cọc chuyện này, chỉ có một con đường duy nhất là tìm chết.

Có nha đầu mặt nhìn khờ khờ chạy tới, liên mồm nói xin lỗi, cúi người đem yến nhặt lên, phủi phủi một lượt rồi vo tròn dấu ở trong tay chạy đi.

Hứa Ngạn Khanh để ý cô bé kia từ đầu đến cuối đều không ngẩng đầu lên.

Anh nhíu mày, nghe Diệp thị kia nổi giận đùng đùng: "Này con nhỏ đĩ thỏa kia, xem ra không đánh mày không được. Đi, mang roi mây tới đây, để ta xem xương cốt nó cứng hay cây roi của ta cứng."

Kiều Tứ ném xiên tren trong miệng xuống, hướng một bên phun ngay một bãi đờm rồi lấy gót chân di di lên, khẽ nói: "Ngày mai là diễn ở dinh thự của Hứa gia rồi, con nhỏ xướng Kiều Tứ đi rồi, đám còn lại tính tình trẻ con, được mỗi con Quế Hỉ này là còn được việc, giờ đánh nó bị thương thì mai ai hát giờ?"

Diệp thị nghiêng đầu liếc hắn, âm thầm cười lạnh châm chọc: "Sao? Người luyến tiếc? Khi xưa mắt ta hồ đồ ngu ngốc mới cho người mặt mũi, để giờ ngươi không biết xấu hổ phải không?"

Kiều Tứ cắn chặt răng: "Tốt tốt, bà đánh chết nó cũng được, tôi mặc kệ, bà vui vẻ thì làm." Lùi một bước rồi hắn xoay người đi hẳn vào phía phòng đầu triên trên hành lành, bên trong đó thấp thoáng bóng dáng ai đang chia bài, làn khói mờ mờ mùi thuốc phiện không lẫn vào đâu được."

Có tiếng ai vang lên: "Còn muốn lấy roi mây không?"

"Làm sao lại không lấy." Diệp thị tức giận rống lên: "Kèo này ta phải đán chết nó, con đĩ nhỏ đê tiện."

Hứa Ngạn Khanh gọi Hứa Cẩm dặn dò vài câu, đẩy đám người được bu kín ra, hạ tường bước chân lướt qua bên người Quế Hỉ, cũng không quay đầu lại chỉ một đường rời đi.

Anh đi rồi, quản lý của lầu Vạn Quốc vội vàng chạy tới trước mặt Diệp thị, xụ mặt trách móc: "Ngươi cứ quang quác quang quác giống thứ gì vậy, này không phải chuyện lớn gì nhưng ta phải nói rõ ràng. Phía lầu hai trên kia toàn là quan lớn từ kinh thành tới, chọc không nổi đâu. Ngươi thì cứ cãi cọ ầm ỉ một hai muốn đánh muốn gϊếŧ, nơi này miếu nhỏ không chịu được người ra oai đâu, muốn thì tự đi tìm chỗ khác mà ở."