Chương 19: Đến nhà họ Hứa

Bầu trời xanh xám như màu vỏ cua, tiết trời như này khiến người ta mệt nhoài, sương mù dày đặc đến nỗi có thể nhìn nhầm con lừa thành con ngựa nếu không lại gần.Có kẻ lộc cà lộc cộc cưỡi trên lưng con lừa. Cũng bởi vì thân trên của hắn ta quá dài, nhìn cứ giống như đang đĩnh đạc ngồi trên lưng ngựa, rất uy nghiêm lại rất bễ nghễ mà liếc mắt đánh giá gánh hát Tứ Hỉ đang đi bên cạnh.

Con lừa lông nửa xám nửa trắng, đi một bước mông hếch một cái, rớt xuống hai cục vàng chóe.

Lừa cùng người đều cùng một bộ dạng chả giống ai.

Quế Hỉ lấy tay che khóe miệng, âm thầm cười không dứt.

Ngốc nha đầu từ trong sương mù chạy tới, chân chưa lại nhưng miệng đã đến trước: "Tới cổng lớn của nhà họ Hứa rồi, Diệp phu nhân nhắc mọi người chỉnh trang lại quần áo đầu tóc. Còn có Hồng Hỉ, Thiên Hỉ, Lan Hỉ, Quế Hỉ..." Cô bé vừa nói vừa bẻ ngón tay điểm danh từng người: "Diệp phu nhân gọi các cô mau lên đằng trước."

Đây là quy củ của gánh hát. Khi đi lưu diễn, trước lúc đến gần cửa nhà quyền quý, những diễn viên trụ cột phải giữ hình ảnh đoan chính để tới chào hỏi, thể hiện dáng vẻ rực rỡ lỗng lẫy nhất có thể, vừa phô diễn nhan sắc vừa thể hiện khí thế.

Mặt mũi Diệp thị lại xấu xí hung dữ, nhưng bù lại thì dáng người cũng coi như đủ đẹp, khoác lên người một chiếc sườn xám bằng vải gấm ngắn tay màu xanh, nhìn từ xa trông như một đóa thược dược với cánh hoa héo úa được cắm trong bình sứ. Trời bỗng dưng chuyển lạnh, cả khuôn mặt trát lớp phấn trắng dầy cui của bà ta giờ chuyển sang màu xanh mét, giọng nói cũng run rẩy: "Lên từng người một, Hồng Hỉ, ngươi vuốt quần áo lại cho thẳng thớm, sao lại nhăn nhúm thế kia. Thiên Hỉ, ngươi lấy son đỏ thoa lên đậm một chút. Lan Hỉ, mái tóc ngươi rối hết cả rồi, chải lại đi. Quế Hỉ ..." Bà ta nhìn một lượt, không có gì để bắt bẻ cô liền dừng một chút, đổi giọng nói: "Tất cả nhớ đừng có làm chuyện vớ vẩn mà bôi tro vào mặt mũi của cái đoàn Tứ Hỉ này."

Lòng Quế Hỉ thấp thỏm có chút không yên, cách mấy bước chân đằng kia đã có bóng người thấp thoáng, tiếng rao hàng vọng lại từ phương xa: "Bánh mật hoa quế đây... Hoành thánh nhân thịt đây... Trôi nước mè đen đi mọi người ơi...!" Giọng điệu của vùng Giang Tô mới ngọt ngào làm sao.

Quế Hỉ đánh ực một tiếng mà nuốt nước bọt, tối hôm qua ăn chưa đến nửa cái bánh nếp, ngủ qua một đêm thì nó đã sớm tiêu tan, đói đến rã ruột, gắng lắm mới đợi được đến giờ điểm tâm sáng. Ai ngờ Diệp thị nghe thấy Hứa gia đồng ý chuẩn bị điểm tâm cho đoàn liền keo kiệt không chịu bỏ tiền ra lo ăn sáng nữa. Có người trong đoàn than đói đến không cử động nổi nhưng đổi lại chỉ là một cái liếc mắt trợn trắng kèm theo tiếng chửi bới của bà ta, nào là bà đây cũng chưa được ăn như tụi mày, rồi là bà ta nhịn được sao họ lại không nhịn được?

Nhưng ngặt nổi chửi thì hay, chỉ là ai cũng thấy bên miệng bà ta còn dính một mẩu lạc vụn, ai cũng thầm cãi trong lòng: đương nhiên bà còn có thể nhịn, nhịn luôn đến trưa còn dư dả.

Trên cảnh cổng đen lớn kia có hai hốc tròn được gắn hai cái khoen màu xanh cổ xưa hình bướm. Nó đột nhiên động đậy, xoay tròn nửa vòng, cánh cổng mở ra. Một cô hầu gái với vóc dáng cao gầy vội vã bước ra thềm cửa, vừa liếc thấy một đám người đứng sẵn đang chờ, trên tay cầm theo mớ gậy gộc rương hòm lớn nhỏ các kiểu thì bị dọa đến giật mình. Cô ta vỗ vỗ ngực không kịp nói chuyện đã nghe tiếng rao hàng đi xa, vội vàng đưa cánh tay lên vẫy, gấp gáp hét lớn: "Đây là Hứa gia, dì nhỏ muốn ăn bánh mật hoa quế!"

Nghe tiếng đáp từ xa vọng lại, cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm, trong lúc rảnh rỗi đứng chờ lại nhìn qua phía bọn bọ, nghĩ nghĩ rồi quay đầu nói vọng vào bên trong: "Quản gia Từ đâu rồi? Ngươi đi thông báo đi chứ chờ lát nữa ông chủ ra cổng, nhìn mớ này ở đây lại không vui."

"Cái gì mà mớ này..." Lan Hỷ thấp giọng mắng: "Cùng lắm cũng chỉ một con hầu trong nhà thôi, cao quý hơn được ai chứ?"

Diệp thị quay đầu trừng mắt nhìn cô ta: "Đợi xem lát nữa tôi có cắt lưỡi cô không, ở đó lắm mồm đi."

Cũng lúc này, người gánh hàng rong vội vã đi đến, vén những màn vải che trên cái thúng màu xanh, một luồng hơi nóng bốc lên trắng xóa, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Cô hầu kia cúi người xuống, miệng bảo là muốn mua ba chiếc bánh mật hoa quế với lại trên mặt phải rắc thật nhiều hoa quế cơ. Nhưng đứng hồi lâu, trái chọn phải chọn mãi không vừa ý, lại bắt đầu đứng lên trả giá.

Bỗng nhiên từ bên trong bốn năm người đàn ông đi ra, tất cả đều mặc áo dài gấm màu xám xanh.

Kiều Tứ vội vàng bước đến nghênh đón, cười nói nịnh nọt. Người dẫn đầu không ai xa lạ, chính là Tổng quản gia của Hứa phủ, Hứa Tuyển.