Chương 27: Tiểu hoa đán

Trên khán đài, người đóng vai bà già đang oanh oanh hát tình mẫu tử, lại cùng người đóng vai con một hỏi một đáp, xướng lên những câu từ chất chứa nổi niềm.Mẹ Hứa chạm nhẹ cánh tay Hứa Ngạn Khanh, đưa cho hắn hai chiếc khăn mới tinh được gấp gọn gàng: "Đây là vật do hai cháu gái bên ngoại của phu nhân Lý chuẩn bị, kỹ năng thêu thùa rất giỏi, cũng là hai cô gái xinh đẹp."

Thấy con trai không có ý mở khăn ra, tùy tiện đặt trên bàn, bà ấy nhịn không được thấp giọng nói: "Con tốt xấu gì cũng nên mở ra nhìn lấy một cái!"

Nhìn qua một cái khăn thêu cảnh nơi hoa rơi nước chảy có cặp thiên nga âu yếm đan cổ vào nhau, lại nhìn tới khăn kia thêu cảnh xuân hoa lá rực rỡ xinh đẹp.

Hứa Ngạn Khanh một bên nhận lấy kẹo hoa quế Hứa Như đưa đến, nó được bao bọc bên ngoài bởi một miếng giấy bóng kính mỏng manh trong suốt, hai đầu được vặn lại như nút thắt, khối kẹo ngọt nặn thành hình tròn nhỏ, trông tựa như lòng đỏ trứng gà được quết lên một lớp sáp ong.

Một bên trầm ổn nói: "Làm nghề buôn trên biển chìm nổi gian nan, con chỉ cùng các vị quan phủ kia hợp tác hai bên có lợi, cũng không tính siết chặt giao tình chứ đừng nói đến quan hệ thông gia. Mẫu thân chớ quên vụ mua bán của nhà họ Trương, không nên làm bừa."

Mẹ Hứa bị nói trúng tim liền không thốt nên lời.

Con gái nhà họ Trương gả cho con trai của quân sự tham nghị Đường gia, chưa tới hai năm phạm vào việc có tội, đến bây giờ thị Trương gia cũng không thoát được liên quan, túm vào cùng một chỗ bị tạm giữ điều tra.

"Già rồi.... có nhiều chuyện mẹ cũng không nhớ rõ ràng." Bà thở dài, đem hai cái khăn thêu bảo nữ hầu bên cạnh trả lại cho phu nhân họ Lý: "Ngươi nói cậu hai không hợp màu sắc với hoa văn này."

Ngay lúc này, trên sân khấu kịch, hoa đán Quế Hỉ diễn vai Hồng Nương đã diễn đến đoạn rơi khăn, một hai ba bước liền gặp một phu nhân lớn tuổi trên đường.

Cô ấy mặc áo nhũ đỏ với yếm màu bạc bên trong, quần lụa đen nhánh, giày trắng mềm mại.

Một đầu tóc đen giờ được quấn lại bằng khăn, cắm lên trên đó là cây châm khắc hoa, bên tai đeo đôi khuyên lấp lánh, trên trán vẽ đốt chu sa nhỏ làm cả khuôn mặt nhỏ nhắn với chiếc cằm nhọn đỏ bừng lên.

Mí mắt gò má một mảnh phấn hồng, hàng mi đen dài cong vυ"t, đôi mắt tinh nghịch lấp lánh, miệng nhỏ vểnh lên nhẹ nhàng xướng, trông như cô gái nhỏ tuổi ngây ngô đáng yêu.

Quế Hỉ xướng trong nghẹn ngào: "Người trông kìa, màn hẵng còn lay động, trăm phần có điều khuất tất nơi đây. Tôi sống nơi đây đã bao năm, chí hay chăng toàn giày thêu nhỏ xinh của nữ nhi, lại giờ đây là đôi giày da thô ráp này. Việc đã rõ rành rành như vậy thì còn cần nghe gì lý do?"

Cô xoắn eo giẫm châm, đôi mắt long lanh nước, ánh nhìn lỡ đãng lướt qua bên dưới khán đài vừa đúng lúc chạm với ánh mắt của Hứa Ngạn Khanh, dọa cô giật mình, chân lùi ra sau một bước liền muốn ngã, cả người chao đảo. May thay trong cái khó ló cái khôn, cô đơn giản uốn éo vòng eo quay người một vòng, vừa hay quỳ gói trước mặt diễn viên đóng vai lão phu nhân: "Hồng Nương đau lòng quá!"

Dưới đài đến là những người chuyên xem diễn, toàn là các vị tiểu thư phu nhân tinh tường đoan này xướng cái gì, đoạn kia múa ra sao. Nến lúc này thấy cảnh diễn thay đổi, ai cũng ngẩn người ngạc nhiên, vừa chăm chú xem vừa rôm rả bàn luận: "Có lẽ đây là chiêu thức mới của gánh hát trong kinh thành chăng, đúng là nên thay đổi lại vài phân cảnh được rồi, kiểu cũ xem hoài muốn nhàm chán."

Quế Hỉ trộm nhìn xuống bên dưới, nghe tiếng vỗ tay thưa thớt liền thở phào nhẽ nhõm, không dám suy nghĩ lung tung nữa, chuyên tâm diễn nốt vai của mình.

Hứa Yên lắc lắc túi tiền trong tay, bĩu môi mách: "Anh hai, con gái thứ ba của nhà họ Thạch đang nhìn kìa, em coi chị ấy có mắt tam bạch, là tướng khắc nghiệt, anh nhanh từ chối đi."

Hứa Ngạc Khanh không đáp, hai tròng mắt như cũ hướng chằm chằm về sân khấu kịch, đuôi lông mày giãn thẳng không dễ để nhận ra ý cười của anh.

Diễn xong xuôi, Hứa phu nhân cho người gọi Kiều Tứ đem Quế Hỉ dẫn đến trước mặt, bà ngắm nghía một hồi rồi tán thưởng: "Giong hát không tồi, hóa trang cũng xinh đẹp, đúng là một đứa nhỏ có năng khiếu."

Kiều Tứ nghe tháy khen liền vui mừng, biết sau màn khen sẽ là màn thưởng liền vội vàng khiêm tốn đáp: "Vẫn còn kém lắm ạ, cũng may được cái chăm học hỏi, hôm nay lại được phu nhân khen ngợi, là may mắn của cô ta."

Quản gia Hứa Tuyển đem tới túi tiền, mẹ Hứa cầm lấy ném vào tay Quế Hỉ, cô vội vàng tiếp nhận quỳ xuống dập đầu cảm ơn, rồi đứng dậy biết điều lui ra sau, nhưng đi mới được vài bước liền nghe được một giọng nam ôn hòa vang lên: "Ngươi lại đây!"

Quế Hỉ theo hướng âm thanh phát ra mà nhìn qua, là người con trai kia, lông mày rậm mắt phượng, mũi cao môi mỏng, người quản lý tốt bụng của cửa tiệm trang sức kia, anh ta như thế nào lại ngồi ở đây. Chẳng lẽ là...

Kiều Tứ trên mặt lộ vẻ vui mừng, đây chính là thần tài a, mắt lé liếc thoáng qua bộ dạng ngây ngốc của Quế Hỉ, trong lòng nóng nảy khó chịu, ở phía sau lưng cô dùng sức đẩy một phen: "Cậu hai gọi ngươi kìa, bị điếc à?"

Quế Hỉ vốn đang rối rắm suy nghĩ, không lường trước được động tác này liền không đứng vững, thốt lên một tiếng loạng choạng ngã, hướng ngực Hứa Ngạn Khanh lao tới.