Chương 31: Tai họa tới

Hứa Ngạn Khanh mới đi qua cửa tròn liền nghe thấy tiếng "thụp thụp" đập cửa sổ từ phía lầu trên vọng lại. Dùng sức đến nổi khung cửa sổ lay động kịch liệt như muốn bung ra làm lay động cả đám sương trắng sát bên ngoài. Tiếng động lớn vang lên trong đêm tối yên tĩnh, như muốn xé nát màn đêm, như tiếng sấm rền oanh tạc trước những cơn mưa mùa hè.Anh ngước mắt nhìn lên, sắc mặt thay đổi, một thân hình mảnh mai nhảy khỏi cửa sổ gieo người nhảy xuống, phía dưới chính là một mặt sân được phủ đá khối xanh cứng ngắc.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Hứa Ngạn Khanh vội vã tiến đến, giang rộng hai tay tiếp được thân ảnh đen đó, nhìn thì nhỏ nhưng lực từ phía trên dồn xuống khiến anh cũng có phần quá mức, theo quán tính mà bị ngã nhào xuống đất. Cái trâm bạc trên người cô gái đó xẹt qua má anh, cánh tay không kịp tiếp đất trợ lực nên không tránh khỏi một trận xương cốt đau đớn.

Từ nơi sáng phía trên lầu, đám người tụ tập ngay khung cửa sổ ban nãy, trong số đó có cậu ba Ngạn Hòe với khuôn mặt kinh hãi mà duỗi cổ nhìn xuống phía dưới.

"Cậu Hai!" Người đứng cạnh anh là Hứa Cẩm vừa rồi mắc tiểu vừa mới đi giải quyết sinh lý xong, mới vô trễ một bước mà chuyện tình phát triển thành cái tình trạng này.

"Có người nhảy lầu!" Con hát thình lình hét lớn, tiếng hét chót tai tựa như một lưỡi dao sắc bén cắt đứt màn đêm yên tĩnh dày đặc, tiếng chân vội vã từ phía xa truyền đến.

"Mau đi!" Hứa Ngạn Khanh liếc Hứa Cẩm quát khẽ, thấy Hứa Cẩm hiểu ý chạy đi ngăn cản đám người kia, lúc này anh mới nhìn xuống cô gái đang nằm trong ngực mình, khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt còn vương lệ, đôi môi bị cắn tới rách da rướm máu, vạt áo bị xé rách lộ ra cái yếm thêu quả hạch bên trong. Tuy là tình thế khó nói nhưng không vẫn không thể che đây đi nét hồn nhiên xen lẫn mị hoặc, không phải ai khác mà chính là tiểu hoa đán có gan lớn Quế Hỉ.

Đêm nay đã đoán trước sẽ không yên ổn!

Trong phòng không có đèn, mẹ Hứa nhắm mắt ngồi đó, đừng xem bà hòa nhập với các vị phu nhân của các phủ ban ngày thường so xem ai đã nghe qua các vợ kịch, bộ phim từ kinh thành truyền đến, rồi bàn qua các loại vải vóc đủ kiểu, qua các mùi vị điểm tâm mới lạ,... Bà còn thường đề cập đến duy trì việc cho các cô gái nhỏ trong nhà đi học đọc sách viết chữ, thậm chí đối với hôn sự của gái lỡ thì là đứa con gái thứ sáu cũng thường nói: "Không thể tùy tiện để con gả chồng, phải xem ý nó muốn hợp ý mới tính." Nhìn xem, tư tưởng của bà bắt kịp với thời đại, cũng không phải là người dính đầy sự cổ hủ phong kiến ngày xưa của cụ bà.

Chỉ là bà cũng có những sở thích riêng biệt, tỷ như khi cầm đèn bà vẫn thích tự mình châm nến, một mảng lờ mờ mơ màng mênh mông, ánh lửa hồng rực rỡ mê hoặc những con côn trùng nhỏ liều mạng xông đến để rồi chôn mình trong sáp nến, chảy xuống giá cắm lấm chỗ đỏ chỗ đen.

Bà cũng thích dùng đèn hoa, dường như những ngày xưa cũ lúc lão gia còn sống ở bên tai trò chuyện với bà, cùng ngắn đèn.

Mà lúc này đây, bà ngồi trên chiếc giường lớn bằng gỗ đỏ, tức điên, rất muốn thắp sáng đống đèn để thấy rõ ràng đứa con trai thứ ba đang quỳ gối dưới nền, nhưng nhớ đến khuôn mặt không có điểm nào thẹn thùng hối lỗi của hắn lại nản.

Cách đó năm sáu bước, con dâu thứ ba cùng đám vỡ lẽ của nó chia nhau bên trái bên phải mà ngồi đó, hai mắt nhìn nhau, bóng dáng ẩn trong chỗ tối lặng im không nói một lời.

Bà không gọi người thắp đèn là đúng, đỡ phải xem sắc mặt của chúng nó, nghĩ đến là lại thấy không vui.

"Cái đồ hỗn trướng nhà ngươi, trong phòng Tây Thi Điêu Thuyền đề có còn không biết đủ. Ngươi cùng lũ điên kia ở bên ngoài làm loạn, ta đã mắt nhắm mắt mở tùy ý ngươi thì thôi đi, lại không nghĩ dám đem lũ hỗn láo đó về đến nhà, bức cho con hát nhảy lầu, lại làm bị thương anh hai ngươi. Nếu hắn có gì không tốt, người, ngươi..."

Mẹ Hứa nói ngươi một lúc lâu, không đủ tàn nhẫn để nói ra câu phía sau, Ngạn Hòe không giống với con trai thứ hai Ngạn Khanh, từ nhỏ đã sống bên cạnh bà, lớn lên cao ráo, nói năng lại khéo léo, là đứa nhỏ luôn pha trò chọc bà vui, đám tông tộc họ hàng gần xa ai nhìn cũng thấy thích, không ai là không khen hắn có khi chất, ngày sai chắc chắn sẽ thành nhân vật lớn có thành tựu.

Bà nghe thế liền vui vẻ, muốn cho Hứa gia nhìn xem, bà tuy là xuất thân dòng dõi không tốt nhưng cũng có thể nuôi dạy là con trai có tiền đồ.

Nhưng sự thật lại không như mong đợi, một thân tâm huyết của bà như đổ cho chó ăn.

Nỗi giận này không biết trút đi đâu, hận mình bất hạnh, đáy lòng hoang sơ chỉ còn cỏ mọc tràn lan. Mẹ Hứa ấm ức sôi máu, không khống chế được mà rơi nước mắt, chợt nghe tiếng rèm cửa vang lên, mợ Ba quay đầy lại hỏi: "Là ai?"

Nha đầu hầu hạ rụt rè tiến vào bẩm báo: "Cậu Hai tới!"