Chương 41: Gặp mẹ Hứa

Hứa mẫu mắt thấy Lý mẹ muốn cầm chén đĩa hướng bàn tròn thượng gác, vội vàng hét lớn: “Trước lấy giấy bóng kính bọc lại đã!”

Khăn trải bàn này là do Thất nhi Ngạn Lâm vượt biển mang về cho bà, tuy nối thẳng ra toàn làm bằng nguyên liệu tầm thường, trên đó cũng chỉ thêu một đồng ruộng vàng ươm có ba người nông dân khom lưng vùi đầu gặt lụa.

Nhưng phàm ai gặp qua đều nói nó là vật hiếm lạ, khen bà vài câu ánh mắt tốt khiên lòng hư vinh của bà được thỏa mãn, vậy nên khăn trải bàn này hết sức quý trọng, giữ gìn cẩn thận, tuy lâu rồi nhưng giờ nhìn vẫn như mới.

Lý mẹ chỉ đành phải ngồi xổm xuống với lấy ngăn dưới cùng của tủ đồ, bà ấy cả người tròn xoe mập mạp trông ngồi khá khó khăn. Tay nắm lấy cái núm nhỏ bằng đồng trên cánh tủ dùng sức khéo, không hiểu nơi nào vướng mà kéo như thế nào cũng bất động, lại nghe Hứa mẫu ở sau thúc giục liên hồi, bà ấy cắn chặt mội, người như đang nghẹn khí, dùng toàn bộ sức lực từ thời còn bú sữa mà kéo, một cái hộc tủ cứ thế bị kéo bật ra sau, tiếng tạp tạp vang lên, từng món đồ rơi vãi khắp nhà, cuối cùng cũng lộ ra bộ giấy bóng kính mà phu nhân muốn.

“Chắc nhắn là nha đầu Xuân Mai kia lười nhác, giấy bóng kính dùng qua cũng không gấp lại vuông vắn, vặn nguyên thành một đoàn rối nhùi như này không tắc mới lạ.” Lý mẹ đứng dậy thở dốc tựa bên cạnh bàn cắn răng oán giận, Hứa mẫu chân mày nhíu lại, lấy khăn tay từ trong áo ra che mũi, có một cổ mùi lạ.

Đĩa hoành thánh chiên cùng tiết vịt và bánh canh nóng hổi cuối cùng được mang lên bàn, Hứa mẫu vừa mới muốn động đũa, rèm cửa vang lên, bà tức giận nói: “Là ai?” Muốn yên tĩnh dùng bữa khuya cũng không yên.

Xuân Mai thăm dò tiến vào bẩm báo: “Cậu Hai mang...” Cô ta không biết nên xưng hô như thế nào, liếʍ liếʍ đầu lưỡi mơ hồ một chút: “... Cô nương tới gặp phu nhân, muốn cùng ngài thương lượng chuyện nạp thϊếp ạ.”

“Mau bảo nó tới!” Hứa mẫu thấp giọng thúc giục, Lý mẹ một tay xắn tiết vịt cùng bánh canh, một tay bưng hoành thánh, khe hở giữa các ngón tay kẹp chiếc đũa cùng thìa, hai ba bước chạy đến cái giá bằng gỗ đỏ gần mép giường, để tạm bọn chúng lên trên.

Hứa mẫu còn đang thúc giục bà ta cất giấy bóng kính, lại nghe đến một đoàn bước chân ngoài hành lang vang lên, tiếng mành cửa được nhấc sang bên, Hứa Ngạn Khanh dẫn theo Quế Hỉ tiến vào phòng.

Hứa mẫu bất giác chuyển tầm mắt về hướng Nhị nhi cùng kia con hát kia chạm mắt, hình như có ý vô tình đảo qua mảnh giấy bóng kính nhăn nhúm trên bàn, đáy lòng đốn có chút túng quẫn, sợ hắn mà cả chính bà cũng cảm thấy bản thân không có ánh mắt, không giống với phong phạm của một vị phu nhân, một căn phòng tráng lệ lại tòi ra một cái khăn trải bàn vô duyên.

Bà nghĩ giải thích rằng có món đồ tốt ở dưới, lại cảm thấy như vậy quá mức cố tình, trông bà không phóng khoáng, trong đầu suy nghĩ như tờ vò, ngắn ngủi canh giờ cứ thế trôi qua, sau lưng bà đã đổ chút mồ hôi.

Hứa Ngạn Khanh không nhẹ không nặng khụ một tiếng, đem bà kinh hãi nhảy dựng.

“Ngươi tay có thương tích, không cần vội vàng mang cô gái này tới gặp ta, ngày mai cũng là có thể.” Trong miệng vừa nói, đôi mắt vừa liếc về phía Quế Hỉ, từ chân nhìn đến đầu, lại từ đầu nhìn đến chân, ở đôi giày màu xanh nhạt thêu hoa mai đỏ điểm thêm chút tuyết trắng, tuy cụm thêu có nhỏ nhưng cũng đủ tinh xảo tú lệ nhưng không thể làm lu mờ bàn chân to kia được.

Quế Hỉ vốn chính là người ra đời sớm, giỏi nhất mặt đoán ý, thấy phu nhân trước mặt chằm chằm chính mình đánh giá, lại thừa biết này là một đình giàu có quy củ, có chút không được tự nhiên, lặng lẽ đem chân sau rụt rụt.

“Cưới vợ nạp thϊếp vốn là một trong bốn việc quan trọng của đời nam nhân, con đã gấp không chờ nổi, biết rõ trời tối rồi vẫn còn tới quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi.” Hứa Ngạn Khanh ngồi ở ghế, điềm đạm đáp lời.

Hứa mẫu “Nga” một tiếng, tựa lúc này mới như phục hồi tinh thần, hướng Quế Hỉ cười cười, rất hòa khí hỏi: “Ngươi kêu cái gì tên a?”

Quế Hỉ còn chưa mở miệng, nghe được cậu Hai Hứa nói: “Quế Hỉ, hoa quế quế, thích hỉ.”

Quế Hỉ nhấp nhấp môi, mới không phải thích hỉ, là thích chuyện vui mừng.

Hứa mẫu ngẫm lại nói: “Quế Hỉ là nghệ danh của gánh hát đặt? Vẫn là chọn một cái tên khác thì càng ổn thỏa.”

“Không cần, Quế Hỉ tên này kêu thuận miệng.” Hứa Ngạn Khanh mỉm cười: "Không cần quá quan trọng tên họ, con thấy hợp là được rồi.”

Hứa mẫu ngực có chút đau thầm, vẫy tay làm Quế Hỉ ngồi tới trước mặt chính mình, thân thiết kéo tay cô qua, tuy xương ngón tay có chút rõ nhưng cũng nhỏ nhắn tinh tế, nước da trắng trẻo mịn màng.

Bà nói chuyện như thì thầm, Hứa Ngạn Khanh nghe mơ hồ không rõ nhưng Quế Hỉ bên kia lại có thể nghe không sót chữ nào: “Hứa gia nhiều thế hệ giàu sang, đã có mấy đời làm Trạng Nguyên, không phải những nhà bình thường có thể so. Hơn nữa trong phủ có trăm điều phải tuân theo, đối với nữ nhân trong nhà hết sức nghiêm khắc, không giống với cuộc sống tự do ngày trước của ngươi không gánh hát. Những quy củ này ta sẽ sai Triệu mẹ hướng dẫn ngươi, phải nghiêm túc học tập ghi nhớ, nếu không ngày sau có bị phạt chớ trách ta không thương ngươi.”Quế Hỉ âm thầm nghĩ, vị phu nhân này bên ngoài nhìn hiền lành từ ái nhưng từng câu chữ nói ra đều là răn dạy nghiêm khắc, may mắn chỉ là bồi cậu Hại diễn trò thôi, ngay lúc này cô ngoan ngoãn gật đầu: “Tạ ơn phu nhân dạy dỗ, Quế Hỉ chắc chắn sẽ nỗ lực cùng Triệu mẹ học tốt quy củ của phủ, làm cậu Hai nở mặt nở mày, không để cho phu nhân ngột ngạt.”

Hứa mẫu nghe được giật mình, cố gắng cười nói: “Như vậy là tốt rồi!"