Chương 52: Nha hoàn

Quế Hỉ theo hướng phát ra tiếng nói mà nhìn, là một nha đầu cỡ mười bảy mười tám tuổi, búi tóc đơn giản, tế mi tế mắt, trên người mặc thanh y tay thêu bông trông giống như mầm cây nhỏ đội tuyết vươn lên trong ngày đông.

Nàng ta một tay siết áo bông, tay khác xách theo chiếc hộp sơn đen mạ vàng khắc hình hoa hồ điệp dung để đựng đồ ăn, miệng nhỏ hướng Hứa Cẩm chào hỏi, lại nhìn Quế Hỉ từ trên xuống dưới đánh giá.

Hứa Cẩm cười hì hì vỗ tay: “Nhưng thật ra không ngờ trùng hợp như thế, kinh thành quả nhiên như ô bàn cờ lớn, vòng đi vòng lại liền có thể gặp được.”

Nói xong hắn chỉ vào Quế Hỉ nói: “Đây là dì hai.” Lại chỉ kia nha đầu kia giới thiệu: “Dì Hai, đây là Hương Chi cô nương.”

Dì Hai..... Quế Hỉ khó hiểu chau nhẹ mày, cậu Hai còn chưa cưới môn thê, Tạ gia trưởng nữ Tạ Lâm Lang.

Thấy cô gật đầu không nói, Hứa Cẩm tò mò hỏi: “Hương Chi tỷ tỷ đây là muốn đi đâu?”

Kia Hương Chi hướng hộp đồ ăn bĩu môi: “Tiểu thư bỗng nhiên thèm mì phá lấu, nhất định phái ta tới mua...” Liếc thấy tiểu nhị đang ngồi dưới đất chậm rì rì lột vỏ tỏi liền kêu: “Một chén phá lấu! Đừng bỏ tỏi giã và hẹ hoa tương, ăn vô miệng nghe mùi lắm.”

Quế Hỉ không chờ thêm nữa tiếp lời: “Thêm hai phần nữa...” Liền nhìn về phía Hứa Cẩm hỏi: “Cậy muốn thêm tỏi băm cùng hẹ hoa tương không?”

Hứa Cẩm chép chép miệng: “Dĩ nhiên là có ạ, này phải bỏ cùng thì ăn mới ra đúng hương vị chính tông!”

“Được!” Quế Hỉ cất cao giọng nói: “Chưởng quầy, hai chén nhớ thêm tỏi băm cùng hẹ hoa tương nhé.” Từ tay áo móc ra ba đồng đưa cho Hứa Cẩm, Hứa Cẩm nhanh tay cầm lấy, nhưng xu tiền đồng va vào nhau quay tròn.

Hương Chi mở hộp đồ ăn lấy ra một cái chén gốm men xanh lớn có khắc cánh hoa sen chạy đến bên tiểu nhị kia, nhìn chằm chằm chờ hắn ta nhận lấy đặt cạnh chảo sắt rồi mới thư thả đi đến trước mặt Quế Hỉ nói lời cảm tạ, lại cười nói: “Tiểu thư nhà chúng ta cùng cậu Hai Hứa đang ở nhà hàng phương đông uống cà phê dùng cơm, chỗ đó liền ở phía trước cách nơi này mười bước thôi. Lúc này nhìn xuyên qua cửa sổ thấy các ngươi đứng ở nơi này, lệnh tôi xuống dưới mua phá lấu và muốn mời ngài qua đó.”

Quế Hỉ thầm nghĩ chả trách cậu Hai lại đưa nàng đến khách điếm, lời nói cũng không nói nhiều liền vội vàng rời đi, nguyên lai là muốn gặp Tạ tiểu thư nha, nói đến cũng không sai, cậu Hai háo hức cũng dể hiêu, từ đó giờ chắc đã cách rất nhiều ngày ly biệt, giờ quay về tới kinh thành sao không nóng lòng về nhà cho được.

Nghĩ đến đây liền thoải mái, ngẫm lại cậu Hai đối đãi với cô không tệ, điểm này mặt mũi vẫn là phải cho, ung dung cười đáp “Đi thôi!”

Hương Chi ngó ngó biểu tình của nàng, đáy lòng đảo có chút kinh ngạc.

...

Trước của nhà hang Phương đông, Hứa Cẩm gặp được người hầu khác của Hứa Ngạn Khanh, tên Lưu Chử, hai người nói chuyện.

Quế Hỉ xách theo hai phần phá lấu, tùy ý Hương Chi dẫn mình đi qua cầu thang xoắn ốc phủ kín thảm đỏ cầu hướng lầu hai đi, trên tường gắn những chiếc đèn thủy tinh nhiều màu sắc bắt mắt, khi đi không thể tránh khỏi việc chạm mặt với các vị lão gia phu nhân nhà giàu hoặc người nước ngoài, họ toàn dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn nàng.

Quế Hỉ vốn là người thông minh lanh lợi, giỏi xem mặt đoán ý, nhìn là hiểu nguyên nhân từ hai phần phá lấu kho mà cô đang cầm.

phá lấu kho là thức ăn cho gia đình bần nông, thật không thể xuất hiện nổi nơi thanh nhã như thế này.

Cô có chút hối hận, nhưng đã đi tới nơi đây không thể quay đầu lui bước được, chỉ phải cố gắng ngẩng đầu căng da tiếp tục đi lên bậc thang.

Nào tưởng mới tới sàn lầu hai, một người phục vụ mặc quần áo trắng tinh ngăn lối đi của cô, ngữ điệu lãnh lẽo lại hết sức khách khí: “Vị phu nhân này, còn thỉnh cầu ngài đi sang cửa hàng bên ngoài.... Ăn xong có thể trở lại đây!”

Bên cạnh đã có ba năm khách qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ che mũi cười trộm.

Quế Hỉ nhìn về phía Hương Chi, hy vọng cô ấy có thể hỗ trợ giải vây hai câu, lại thấy nàng ta đứng ở một bên xem náo nhiệt, đáy lòng nhiều ít có chút minh bạch.

Cô đứng yên tại chỗ, từ trong tay áo lấy là một chiếc khăn tay nhỏ đưa cho người phục vụ, lại ngẩng cổ, hướng Hương Chi nhấp môi điềm đạm nói: “Phiền toái ngươi vào báo cáo với cậu Hai cùng Tạ tiểu thư báo cáo một tiếng, Quế Hỉ đã tới, bởi vì không tiện đi vào, chỉ phải đi trước một bước.”

Dứt lời cô lên vén làn váy toan bước đi thì chợt nghe có tiếng vững vàng của ai phát ra: “Sao ngươi đã đi rồi?”