Chương 10

Edit: Ngọc.

Beta: Cẩm.

Sáng sớm tinh mơ, Tùy Tùy lại đi vào rừng trúc bẻ một rổ măng. Lúc này nàng đang ở trước cửa phòng bếp lột vỏ măng, định làm món măng khô, có tỳ nữ tới, nàng chỉ có thể đưa rổ măng cho người khác, trở lại Tê Hà quán.

Cao ma ma chờ nàng ở trên đường, thấy nàng thì hành lễ nói: "Nương tử mới đến, điện hạ sợ nương tử mệt mỏi, sắp xếp riêng lão nô tới giúp đỡ nương tử, nương tử còn có gì không rõ, đều có thể tới hỏi lão nô, lão nô nhất định sẽ tận hết sức lực, biết gì nói hết, giúp nương tử phụng dưỡng điện hạ cho thật tốt."

Tùy Tùy cười nói: "Ta cái gì cũng không hiểu, lại còn ngốc nghếch, làm phiền ma ma rồi."

Cao ma ma thấy nàng cụp mi mắt, trong lòng an tâm hơn một chút, bóng ma hình ảng nàng gϊếŧ gà ngày hôm qua cũng phai nhạt không ít.

Bà nghiêm mặt nói: "Bên cạnh điện hạ đến nay không người hầu hạ... Không có thê thϊếp, cũng không có thị tỳ... Nương tử là nữ tử đầu tiên được điện hạ coi trọng, đây là phúc khí của nương tử."

Tùy Tùy gật đầu, lại thờ ơ đối với cái "vinh hạnh" này, cũng không có chút được chiều mà lo sợ nào.

Cao ma ma có chút thất vọng, nói tiếp: "Muốn phụng dưỡng thì ở trước mặt điện hạ, công, dung, ngôn, hạnh đều phải có."

Bà ngó mắt nhìn khuôn mặt yêu dã của nữ tử, trong ánh mắt tràn ngập ám chỉ, bốn hạng tiêu chuẩn này, cái nào nàng cũng kém xa, nếu không phải có gương mặt này, điện hạ ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng một cái.

"Bây giờ trước mắt tuy nương tử có chút khiếm khuyết, nhưng chỉ cần cố gắng học thật tốt, qua một thời gian nhất định sẽ có tiến bộ." Cao ma ma cổ vũ nói, "Chỉ cần nương tử chăm chỉ thực hiện bổn phận, phụng dưỡng điện hạ thật tốt, chờ điện hạ nạp phi, nếu nương tử may mắn được vào phủ, cũng phải hầu hạ chủ mẫu và trắc phi cho thật tốt mới được."

Tùy Tùy không có phản ứng gì, khóe miệng vẫn nhàn nhạt cười.

Cao ma ma nói: "Công dung ngôn hạnh, lấy công làm đầu."

Bà cúi người cầm lấy một cái túi, mở ra, lấy một quyển sách đặt ở trên án: "Nương tử đã từng đọc qua "Nữ giới" chưa?"

Tùy Tùy vừa nghe tới quyển sách này, não lập tức tê rần lại, trong lúc nhất thời cũng không biết lão ma ma này rốt cuộc là đang xem thường hay là quá đề cao khả năng của nàng.

Nhà ai dạy dỗ thị thϊếp mà còn bắt học "Nữ giới" chứ? Quả thực chưa từng nghe qua.

Nàng lắc đầu: "Chưa từng đọc, đây là cái gì?"

Cao ma ma nói: "Đây là đạo lý do Tào đại gia viết để dạy dỗ nữ tử đối nhân xử thế."

Tùy Tùy chớp mắt: "Tào đại gia là ai?"

Cao ma ma giải thích: "Tào đại gia tên là Ban Danh Chiêu, là nữ nhi Sử gia Ban Bưu, em gái của Ban Cố......"

Tùy Tùy nghi hoặc: "Nàng ta họ Ban, vì sao lại gọi là Tào đại gia?"

Cao ma ma hơi nhướng lông mày một cái, có chút không kiên nhẫn: "Nàng ấy gả cho phu quân họ Tào, nên gọi là Tào đại gia."

Tùy Tùy buông mi mắt xuống: "Thực xin lỗi ma ma, ta ngốc quá, luôn hỏi đông hỏi tây."

Cao ma ma chưa từng thấy như vậy, lập tức mềm giọng nói: "Khổng thánh nhân có câu, "Biết là biết, không biết là không biết, cũng là biết", nương tử không biết thì hỏi là tốt."

Ánh mắt Tùy Tùy sáng lên: "Khổng thánh nhân thì ta biết."

Dừng một chút lại nhăn mi: "Nhưng mà mấy cái biết biết đó là gì?"

Cao ma ma: "..."

Bà hắng hắng giọng: "Bây giờ nương tử không cần phải hiểu cái đó... Khụ khụ, tóm lại, Tào đại gia sau khi huynh trưởng qua đời đã phụng chỉ tục viết Hán Thư, là tài nữ nổi danh ở Đông Hán."

Tùy Tùy lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ: "Vậy nhất định rất lợi hại."

"Đó là đương nhiên," Cao ma ma nói, "Nương tử đã từng được học chữ chưa?"

Tùy Tùy tất nhiên là chưa, Cao ma ma sớm đã đoán ra: "Nương tử phụng dưỡng điện hạ, phải biết một chút văn chương."

Lão ma ma nhìn xa trông rộng, nghĩ rằng nếu tương lai nàng được điện hạ sủng ái, nạp vào vương phủ làm thϊếp, cho dù không thì điện hạ cũng sẽ để nàng sinh con cho hắn, tuy chỉ là thứ tử thứ nữ, nhưng làm mẹ mà ngay cả viết cũng không biết chữ nào, nếu không thì làm sao nuôi dạy được con cái?

"Trước hết nương tử nghe lão nô từ từ đọc, giảng, thuận tiện cũng học những nhã ngôn luôn."

"Được." Tùy Tùy nói.

Cao ma ma uống ngụm một trà giải khát, buông bát trà xuống, ngân nga đọc một chương "Ti Nhược" từ đầu tới cuối một lần, lại giải thích từng câu từng chữ một, quơ chân múa tay, phí miệng lưỡi cả buổi, cuối cùng hỏi: "Nương tử có hiểu không?"

Tùy Tùy ngây thơ gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Nương tử không rõ chỗ nào?"

Tùy Tùy thẹn thùng nói: "Xin lỗi ma ma, thật ra câu nào ta cũng không rõ..."

Cao ma ma muốn ngất.

Tùy Tùy ngượng ngùng đảo ngón tay: "Làm phiền ma ma chậm rãi nói lại một lần, lần này ta nhất định sẽ nghe cẩn thận."

Cao ma ma chỉ có thể nhẫn nại giảng lại từ đầu, giảng một câu liền hỏi một lần: "Nương tử nghe có hiểu không?"

Lúc này Tùy Tùy hiểu, nhưng nàng cũng không lộ ra vẻ mặt như khi vừa giác ngộ được kiến thức cao siêu như trong tưởng tượng của bà ta, mà lại nhăn mày cắn môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi.

"Nương tử có cảm nghĩ gì?" Cao ma ma nói.

Tùy Tùy nói: "Ta nói thẳng, ma ma đừng trách móc."

Cao ma ma: "Nương tử cứ nói."

"Ta thấy Tào đại gia này có chút dối lòng." Tùy Tùy nói.

REPORT THIS AD

Cao ma ma nhướng mày, giọng nói bén nhọn lên: "Vì sao nương tử lại nói như vậy?"

Tùy Tùy chỉ vào chữ "ngói" trên sách: "Ngươi xem, bản thân nàng ta không ở yên trong nhà sinh con gái, chạy tới tu sử cái gì, ta thấy nàng ta viết cái này chính nàng ta còn không tin."

Cao ma ma nhất thời nghẹn lời.

Tùy Tùy nói tiếp: "Nàng ta sử cũng tu, tài nữ cũng làm rồi, quay đầu lại viết văn kêu những nữ tử khác ngoan ngoãn ở nhà sinh con gái."

Nàng dừng một chút: "Giống như, có người bản thân mình đi ăn thịt, nhưng lại bắt người khác đi ăn trấu, vậy khẳng định là đồ xấu xa."

Cao ma ma hít một hơi, lông mày dựng thẳng trừng mắt, phản bác: "Tào đại gia cũng không phải là người trong ngoài bất nhất như vậy, sau khi phu quân nàng qua đời thì không tái giá, thủ tiết cả đời, ngươi không thể chửi bới......"

Tùy Tùy như suy tư gì đó, gật đầu: "Đó chính là tự bản thân nàng ta thích ăn trấu, nhưng như vậy cũng không thể bắt tất cả các nữ tử trong thiên hạ cùng ăn trấu với nàng ta được."

"Ngươi..." Gân xanh trên trán Cao ma ma nhảy lên thình thịch, "Nương tử không thể bất kính với Tào đại gia."

Tùy Tùy nói: "Chỉ là cha mẹ từ nhỏ đã dạy ta, bất kể là nam hay nữ đều phải học giỏi lĩnh vực của bản thân, hổ sói trong núi cũng sẽ không vì ngươi là nữ tử mà không tới cắn ngươi nữa."

Dừng một chút, nhăn mi lại nói: "Ta nghe người ta nói, Khổng thánh nhân dạy chúng ta phải hiếu thuận với cha mẹ, nghe cha mẹ nói, ma ma ngươi nói xem, Khổng thánh nhân với Tào đại gia, ta nên nghe ai?"

Cao ma ma: "..."

Bà bỗng nhiên cảm thấy nữ tử này thực sự khó chơi, cái khác không nói, chỉ riêng phụ ngôn đã đừng mong đủ tư cách.

"Lão nô tiếp tục giảng tiếp." Cao ma ma quyết định làm lơ nàng.

Nhưng Tùy Tùy cũng không dễ đuổi như vậy, bà ta giảng một câu, nữ thợ săn này có tới mười câu chờ bà, cho đến khi nào bà ta á khẩu không trả lời được nữa mới thôi.

Cố tình khi nàng nói chuyện lại chậm rãi, ôn ôn nhu nhu, không có chút cảm giác hùng hổ doạ người nào, dáng vẻ nghiêm túc tham khảo phân tích, làm người ta không có cách nào phát tác.

Cao ma ma khó khăn nói xong chương "Vợ chồng", gấp không chờ nổi mà lấy lại quyển sách, mệt như bổ một trăm cân củi.

"Ma ma không nói nữa sao?" Tùy Tùy còn chưa đã thèm, "Ma ma giảng cực thú vị, ta còn chưa nghe đủ đó."

Cao ma ma: "..."

...

Cao ma ma đọc "Nữ giới" ba ngày, Lộc Tùy Tùy vẫn cứ chăm chỉ hiếu học như thế, không ngại học hỏi kẻ dưới, kiên trì không ngừng "Như cắt như đánh bóng, như giũa như mài" cùng với Cao ma ma.

Đáng sợ nhất chính là, cân nhắc kĩ lại, có khi Cao ma ma cũng hoảng hốt, thế nhưng lại cảm thấy lời nàng nói cũng không phải không có lý.

Ngày hôm nay, Lộc Tùy Tùy bỗng muốn đi dạo ở chợ phía Đông, Cao ma ma lại có một cảm giác như được đại xá, cũng mặc kệ nữ tử đi chơi xuân có tuân thủ phụ đức hay không, bà đi sắp xếp xe ngựa cho nàng ra ngoài, thậm chí còn săn sóc hỏi nàng có đủ tiền hay không.

Tùy Tùy lắc đầu, Hoàn Huyên không phải người bủn xỉn, tuy rằng nàng không danh không phận, cũng không phải tỳ nữ vương phủ, nhưng cũng lãnh một phần tiền tiêu hàng tháng, nửa năm ở trong quân doanh cũng không có chỗ tiêu tiền, tiền đều để dành tích cóp.

Huống chi nàng ra ngoài vốn là không phải để mua đồ.

"Phong hàn" của Xuân Điều còn chưa khỏi hẳn, xương cốt cằn cỗi của Cao ma ma không chịu nổi xóc nảy mệt nhọc đi từ thành Nam ra thành Bắc, liền cử một tiểu thanh y mười bốn mười lăm tuổi đến bên cạnh nàng.

Tỳ nữ tên gọi là Tiểu Đồng, nhiệm vụ chủ yếu là nhìn chằm chằm nàng che chắn cẩn thận, đề phòng nàng làm chuyện gì đó khác người.

Ngoại trừ phu xe và tỳ nữ, còn có hai thị vệ mặc thường phục cưỡi ngựa đi theo sau xe, dù sao nữ tử ngoại trạch này của Tề Vương điện hạ cũng quá mỹ diễm, dễ trêu hoa ghẹo nguyệt, nếu thu hút những tên háo sắc trong thành, khó tránh khỏi sẽ tổn hại tới uy nghiêm của phủ Tề Vương.

Tùy Tùy cũng không thèm để ý có bao nhiêu người đi theo, thay một bộ hồ phục màu vàng nâu xong liền ra ngoài.

Khi xe ngựa đi đến ngoài cửa chợ phía Đông thì đã gần giờ ngọ, 300 tên phục dịch vừa mới gõ xong lại mở cửa phường, đám đông ngựa xe sôi nổi đi qua phía bên kia cửa.

Thành Trường An có hai thị phường Đông và Tây, phú hào quyền quý phần lớn ở thành Đông, chợ phía Đông cũng phồn hoa náo nhiệt hơn chợ phía Tây, đưa mắt nhìn lại, trước mắt là bảo mã hương xe, cẩm y bảo điền.

"Nương tử muốn tới cửa hàng nào đi dạo?" Tỳ nữ Tiểu Đồng hỏi.

Tùy Tùy vịn cửa sổ xe nhìn ra bên ngoài, khó xử nói: "Ta nhìn đến hoa cả mắt, ngươi nói nên đi dạo từ nơi nào?"

Tùy Tùy không biết viết văn, cũng không cảm thấy hứng thú với xiêm y vải dệt, thoa điền son phấn linh tinh, tròng mắt Tiểu Đồng xoay chuyển: "Nương tử muốn đi xem cửa hàng bán đồ trang sức không?"

Tùy Tùy nói: "Ta sợ tiền của ta không mua được đồ ở đó."

Tiểu Đồng nói: "Đi xem mà không mua cũng được."

Tùy Tùy liền nói: "Được".

Hai người xuống xe ngựa, Tùy Tùy đưa cho hai thị vệ một đồng tiền, để bọn họ tìm một quán trà ở góc đường ngồi chờ, sau đó liền mang theo Tiểu Đồng đi xem quanh cửa hàng.

Tùy Tùy sống đến bây giờ cũng chưa đi đến thị phường được quá vài lần, ngẫu nhiên tới một lần, cũng nghĩ kỹ xem nên mua cái gì, lập tức vào tiệm, mua xong liền đi, nhàn nhã mà đi dạo như vậy lại là lần đầu tiên từ lúc bé tới nay.

Tiểu Đồng cách vài bữa lại tới chọn mua một lần, rất quen thuộc với khu này, chỗ ăn ngon, cảnh đẹp, chơi vui nhất ở chợ này như thuộc trong lòng bàn tay.

Tùy Tùy đi theo Tiểu Đồng vừa dạo vừa xem, nếu mệt thì tìm một cái sạp ngồi xuống uống chén tương sữa đặc, ăn chút hoa quả, thật sự vô cùng thích thú.

Chỉ là trên người Tùy Tùy không mang bao nhiêu tiền, xem thì nhiều, mua thì thiếu, Tiểu Đồng là nô tỳ vương phủ, ánh mắt cũng cao, Tùy Tùy muốn mua vài thước lụa bố về để làm áσ ɭóŧ, bị nàng ta giữ lại: "Vật liệu may mặc trong phủ chúng ta còn tốt hơn cái này nhiều, nương tử tìm ma ma đi lãnh, hà tất gì phải lãng phí tiền vào đây."

Lần nào đi mua cũng như vậy, Tùy Tùy vốn dĩ cũng không cần thiết, vậy nên từ bỏ.

Đi dạo nửa ngày, cũng chỉ mua được mấy thứ hương liệu hiếm ở cửa hàng của người Hồ, và mua thêm cho Xuân Điều nửa tay đấm lụa.

Tiểu Đồng nói: "Nương tử muốn đi xem son phấn không?"

Ánh mắt Tùy Tùy ánh mắt hơi lay động: "Ngày thường ta cũng không dùng đến."

Tiểu Đồng than nhẹ một tiếng: "Nương tử vốn đã sinh đẹp, nhưng da thịt thì không thể không bảo dưỡng."

"Vậy đi xem đi." Tùy Tùy rất dễ nói chuyện, "Cửa hàng nào bán son phấn tốt?"

Tiểu Đồng nói năng có đạo lý rõ ràng: "Nếu nói đến phấn thơm cho mặt thì Thường Tứ gia là tốt nhất kinh thành, nghe nói nhà họ sử dụng bí quyết của cung đình Trần Hậu Chủ, so với ngự tứ cũng chỉ tốt chứ không kém hơn."

"Vậy hẳn là rất quý nhỉ?" Tùy Tùy nói.

"Quý cũng có chỗ tiện nghi," Tiểu Đồng nói, "Tiết kiệm từ người, nương tử đi xem sẽ biết."

Tùy Tùy đáp ứng, hai người đi vào hẻm trong phố, đi một hồi mới tìm được cửa hàng son phấn của Thường Tứ gia.

Cửa hàng này nhìn vào không được trang hoàng, cửa vào cũng không lớn, trong tiệm lại nhiều người chen chúc xô đẩy, gần như không có chỗ để chen chân.

Tiểu Đồng nói: "Mấy ngày trước nô tỳ vừa tới đây, nương tử vào xem đi, nô tỳ chờ người ở bên ngoài."

Tùy Tùy gật đầu, đi vào trong cửa hàng.

Trong tiệm khách nhân thì nhiều mà lại thiếu tiểu nhị, Tùy Tùy liếc mắt nhìn quanh một cái, ánh mắt dừng trên người một tiểu điếm thanh tú 17 18 tuổi đeo một chiếc khăn trùm đầu.

Đuôi mi trái của hắn có một vết sẹo mờ, lông mày cắt thành hai đoạn.

Tùy Tùy đi đến trước mặt hắn: "Chủ quán, nơi này của ngươi có bán phấn mặt không?"

Tiểu nhị kia cách mũ rèm đánh giá nàng một cái, gật đầu: "Phấn mặt ở cửa hàng có mấy loại, có phấn hoa hồng, phấn hoa lựu, phấn hoa sơn, còn có phấn tím, không biết nương tử muốn loại nào?"

Tùy Tùy nói: "Ta muốn phấn máu tinh tinh của người Hồ ở Tây Quốc, không biết chủ quán có hay không?"

Lời của nàng còn chưa dứt, tiểu nhị kia đã rùng mình: "Loại phấn mặt này không thường có người mua, có hàng từ năm trước, đều cất ở nhà kho trên lầu, mời nương tử đi theo tiểu nhân."

Tùy Tùy gật đầu: "Làm phiền ngươi."

Cửa hàng ồn ào, giọng nói của bọn họ lại bé, không ai chú ý tới đoạn đối thoại của hai người, cũng không ai chú ý tới trong tiệm đã biến mất hai người.

Tiểu nhị kia đưa Tùy Tùy vào trong phòng, vén màn che bằng vải nỉ thật dày lên, thu bức bình phong trên tường lại, lộ ra một cánh cửa bị che lấp, khom người nói: "Bên trong đó là nhà kho."

Tùy Tùy đẩy cửa ra đi vào.

Bên trong cánh cửa là một căn phòng tối, hẹp và nhỏ, chỉ treo một cái đèn dầu, nhưng bố trí rất thoải mái.

Một nam tử trên dưới 50 tuổi, eo tròn bụng lớn, trên người mặc gấm bào điểm hoa văn quý giá, quỳ xuống nói: "Ty chức bái kiến đại tướng quân."