Chương 21

Edit: Ngọc, Khiêm Doãn

Beta: Lam Quân

Sơ Trúc và Ánh Lan đều là tỳ nữ hồi môn của Nguyễn Nguyệt Vi đi theo từ hầu phủ đến, từ nhỏ hai người họ đã hầu hạ nàng, đương nhiên đến giờ cũng chỉ nghe lời nàng mà thôi.

Cho dù nàng có làm chuyện gì thì bọn họ vẫn sẽ đứng về phía nàng.

Các cung nhân cũng sẽ không vì chuyện nhỏ này mà đắc tội Thái tử phi.

Nguyễn Nguyệt Vi mang theo hai tì nữ đi về phía giữa hoa viên.

Trong rừng phong chỉ có một con đường mòn quanh co uốn lượn, hai bên đường nằm lưa thưa vài chiếc lá, điểm xuyết cho hàng l*иg đèn lưu ly phía trên, nhìn qua giống như dải ngân hà treo ngược.

Nguyễn Nguyệt Vi men theo đường mòn đi vào sâu trong rừng, mỗi một bước đi, tim nàng nhảy càng ngày nhanh hơn, cho đến khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, tim nàng đã như nổi trống.

Hoàn Huyên một thân kim bào màu tím thêu vân hạc, mang tử ngọc quan, trên eo đeo thêm ngọc lương kim sọt bảo điền mang, vốn dĩ màu tím này rất kén người mặc, hình thêu lại là chỉ vàng, nếu để cho người khác mặc lên, cho dù không khó coi cũng có vẻ tục khí, nhưng khi mặc ở trên người hắn lại càng thêm vẻ khí khái, dương quang chiếu rọi.

Nguyễn Nguyệt Vi không tự chủ đan tay lại đặt lên trước ngực, giống như sợ người kia sẽ nghe được tiếng tim đập như gõ trống của nàng.

Hoàn Huyên có chút bất ngờ, mới vừa rồi hắn ở buổi tiệc nghe tên ngốc Hoàn Minh Khuê kia bới móc ưu khuyết điểm của mình, cảm thấy cực kỳ nhàm chán, cũng không muốn nghe y khoe khoang y đã mơ ước nữ thợ săn kia thế nào, cho nên đi ra ngoài một chút, không ngờ tới lại gặp được Nguyễn Nguyệt Vi ở chỗ này.

Bọn họ cách bàn khách nữ chỉ có một bức bình phong, lúc hắn rời đi, phía bên kia có lẽ cũng nghe được động tĩnh, nhưng tính tình Nguyễn Nguyệt Vi trước giờ cẩn thận tỉ mỉ, đáng ra phải tránh khỏi mũi nhọn của nghi ngờ mới đúng.

Hắn nhìn lướt qua hai tì nữ phía sau nàng, đều là theo hầu hạ nàng khi còn nhỏ, trong lòng càng thêm khó hiểu, cố ý tránh cung nhân, mạo hiểm tạo một màn "Tình cờ gặp được" ở trong rừng, chẳng lẽ là có chuyện gì?

Nhìn thấy người ngày đêm mong nhớ, đáng ra nên là chuyện vui ngoài ý muốn, nhưng có lẽ vì trong lòng bị nghi ngờ và lo lắng che lấp, trong mắt hắn cũng không có biểu hiện vui sướиɠ gì.

"Gặp qua hoàng tẩu." Hắn hướng Nguyễn Nguyệt Vi cấp lễ.

Một tiếng "hoàng tẩu" tựa như một cây châm, ở trong lòng Nguyễn Nguyệt Vi đâm một chút, sắc mặt nàng tái nhợt đi vài phần, miễn cưỡng mỉm cười nói: "Tam đệ dạo này vẫn tốt chứ?"

Hoàn Huyên nhớ tới những chuyện mình làm vài ngày nay, tự nhiên có chút khó có thể mở miệng.

Ba năm nước, chính miệng Nguyễn Nguyệt Vi lạnh lùng phá tan vọng tưởng của hắn, hiện tại nàng đã gả cho người ta, hắn cũng không nợ nàng chuyện gì, muốn thu nữ thợ săn kia vốn là chuyện riêng của hắn, cùng Nguyễn Nguyệt Vi không có nửa điểm liên quan.

Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút bực bội, im lặng một lát mới nói: "Đa tạ hoàng tẩu quan tâm, thần đệ vẫn tốt ."

Nguyễn Nguyệt Vi chua xót cười: "Vậy ta yên tâm rồi."

Chuyện đời thay đổi, câu nói này lại khiến người khác có chút không thể hiểu được.

Hoàn Huyên nhàn nhạt nói: "Hoàng tẩu thì sao? Ở Đông Cung đã quen chưa?"

Ánh mắt hắn dừng lại trên áo choàng làm từ lông Huyền Hồ của nàng.

Lông huyền hồ trước giờ cực kì hiếm, lúc trước hoàng đế cũng chỉ có bốn kiện, trừ bỏ một kiện cho bản thân, một kiện cho thê tử, dư lại hai kiện cho trưởng tử và con thứ.

Cho đến lúc hắn dẹp yên phản loạn An Tây, phụ hoàng mới ban kiện còn lại của bản thân cho hắn.

Cái áo choàng này của Nguyễn Nguyệt Vi đương nhiên là dùng kiện của Thái Tử làm ra, có thể thấy được tình cảm hắn ta dành cho nàng.

"Thái Tử điện hạ đối với ta rất tốt." Nguyễn Nguyệt Vi nhẹ giọng nói.

Nàng mím môi, rũ xuống mi mắt, lông mi khẽ run, đèn lưu ly theo gió lay động, ánh sáng chiếu qua khuôn mặt nàng, mờ ảo tựa như mặt nước nhẹ nhàng lay động, bỗng dưng làm người ta có cảm giác rằng nàng đang khóc.

Nét mặt nàng cũng thật sự giống như sắp khóc đến nơi.

Hoàn Huyên nhìn thoáng qua phía cuối đường, có thể thấy được bóng dáng các nội thị tới tới lui lui.

Nguyễn Nguyệt Vi hiện giờ là Thái Tử Phi, cho dù hắn không quan tâm mình sẽ bị đem ra đàm tiếu cũng không thể để thanh danh của nàng bị vấy bẩn, đã nhiều năm như vậy rồi, bảo vệ nàng sớm đã thành thói quen của hắn.

"Hoàng tẩu chú ý giữ gìn sức khỏe, thần đệ xin phép đi trước." Hắn lại cấp lễ rồi đi ngang qua nàng, rất nhanh bóng dáng đã không còn thấy rõ.

Nguyễn Nguyệt Vi xoay người, thất thần mà nhìn bóng dáng hắn rời xa, nhất thời khó nói được cảm giác trong lòng.

Làm phu quân, Thái Tử đúng là đối đãi với nàng rất tốt, nàng từ nhỏ đã nỗ lực không ngừng với tới cái ghế Thái Tử Phi kia, hiện giờ đều có được rồi, nhưng nó thật sự là thứ nàng muốn sao?

Khi nàng nhập cung, ở bên Thái Tử đã có vài thị thϊếp, ai cũng xinh đẹp tót vời, chưa kể khi Thái Tử lập phi còn nạp thêm hai vị lương đệ.

Nào có ai bằng lòng vừa mới lập gia thất đã phải chia sẻ phu quân của mình với nhiều người như vậy?

Nhưng mà phu quân nàng lại là Thái Tử, nàng có uất ức cũng không nói ra được.

Mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, nàng luôn không nhịn nổi nhớ đến chuyện ba năm trước, Hoàn Huyên khẳng định hứa hẹn với nàng: "Nếu A Đường nguyện ý làm phu nhân của ta, một đời này của ta chỉ dành cho A Đường, tuyệt đối sẽ không nhìn nữ tử nào khác nữa."

Nàng biết, hắn không phải nói thế để lừa mình, hắn thật sự có thể làm được.

Cho tới hôm nay, nàng mới biết được mình đã mất đi thứ gì.

......

Hoàn Huyên trở lại bữa tiệc, Thái Tử chăm chú nhìn hắn một lúc, bày ra vẻ thân thiết tươi cười: "Đi dạo ở nơi nào mà lâu vậy?"

"Dạo một chút ở hậu viên." Hoàn Huyên nói.

Thái Tử cũng không nói gì nữa, chỉ ra dấu bảo nội thị rót rượu cho hắn.

Đêm khuya, Hoàn Huyên đứng dậy cáo từ, Dự Chương Vương say khướt đi tới khoác vai hắn, kêu gào muốn hắn ở lại thêm một chút.

Hoàn Huyên mặt không biểu cảm phủi đi cái tay dai như đỉa trên vai xuống, hướng Thái Tử thi lễ rồi rời khỏi.

Cao Mại xin chỉ thị nói: "Điện hạ hồi phủ hay..."

Không đợi hắn nói xong, Hoàn Huyên đã không kiên nhẫn cắt ngang: "Đi Thường An phường."

Tiệc tàn, các tân khách lục tục rời đi, Thái Tử phân phó nội thị đem mấy vị khách say mèm an trí ổn thỏa, sau đó liền đến tẩm điện của Thái Tử Phi -- từ khi cưới nàng vào cửa, trong mười ngày thì hắn đã đến đây hết bảy, tám ngày.

Các nữ quyến tan tiệc sớm, Thái Tử sợ thê tử đã đi ngủ, không để cung nhân thông truyền, chậm rãi từ tốn bước vào điện.

Tẩm điện chỉ có vài ngọn đèn được thắp, Nguyễn Nguyệt Vi đã tắm gội từ sớm, mặc một bộ tẩm y màu bạch ngọc cùng với phi bạch màu thiên thanh gấm che khuất nửa cánh tay, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi ửng hồng, trông như đã say.

Nàng ngồi ở trước bàn thêu, tưởng như đang thêu, nhưng thật ra chỉ là cầm kim xuất thần, sau một lúc lâu cũng không đâm kim xuống.

"Suy nghĩ cái gì?" Thái Tử cười nói.

Nguyễn Nguyệt Vi lúc này mới phát hiện có người, trong mắt hiện lên sự bất ngờ, ngay sau đó liền khôi phục lại bộ dáng ôn nhu tao nhã thường ngày, buông kim chỉ xuống, đứng dậy hành lễ với Thái Tử.

Thái Tử đỡ lấy nàng: "Sớm đã nói với nàng rồi, lúc chỉ có chúng ta không cần câu nệ lễ tiết đến khách khí như thế."

Nguyễn Nguyệt Vi rũ mi nói khẽ "Được", sau đó liền giúp hắn cởi bỏ áo khoác ngoài.

Chưa đợi nàng làm xong, Thái Tử bỗng nhiên bắt lấy tay nàng.

Nguyễn Nguyệt Vi giật mình, không tự chủ rút tay lại.

Thái Tử ngẩn ra, ngay sau đó liền giả vờ như mình cái gì cũng không phát hiện, nâng tay xoa xoa khuôn mặt đã đỏ ửng của nàng: "Ở buổi tiệc bị chuốc nhiều rượu rồi à? Có phải hoàng tỷ bắt nàng uống không? Hoàng tỷ trước giờ đều hào sảng như thế, nàng đừng để trong lòng."

Nguyễn Nguyệt Vi buông lỏng sự căng thẳng trong lòng: "Thϊếp nào có, hoàng tỷ chỉ là nghĩ sao nói vậy, cũng rất dễ hòa hợp."

"Vậy là tốt rồi." Thái Tử hơi hơi gật đầu.

Hai người cởϊ áσ tháo thắt lưng, tắt đèn đi ngủ.

Sau một phen mây mưa, Thái Tử chờ người bên cạnh đi vào giấc ngủ, chầm chậm ngồi dậy khoác áo đi đến ngoài điện, gọi nội thị đến hỏi: "Hôm nay trong yến hội, Thái Tử Phi có từng rời đi không?"

Ánh mắt nội thị lóe lên, chần chờ một chút, hạ giọng đem mọi hành động của Thái Tử Phi nói lại một lượt.

Sắc mặt Thái Tử trầm xuống.

......

Tùy Tùy cứ đến nửa đêm lại bị người ta gọi dậy, bây giờ đã thành thói quen, nhưng Hoàn Huyên hôm nay thái độ không giống mọi khi, không để nội thị đến truyền lời đã đi vào viện của nàng.

Tê Hà quán cách Thanh Hàm Viện chỉ có vài bước, nhưng mấy lần trước đều là báo trước để Tùy Tùy chuẩn bị tắm rửa, thay quần áo trang điểm ăn mặc sẵn sàng rồi mới qua bên kia thị tẩm, đây vẫn là lần đầu tiên Hoàn Huyên đặt chân tới nơi này.

Hai tiểu viện nằm trong rừng phong, lá phong đã úa, trong rừng không đốt đèn, trong đêm mây che đầy trời, không có ánh sáng của trăng và sao, nơi nơi đều là một mảnh đen ngòm.

Trong phòng thắp vài cái đèn dầu, ánh sáng từ cửa sổ thoát ra, tiểu viện tử trông giống như một chiếc thuyền giữa trời đêm, có chút quạnh quẽ cô tịch.

Một khu tiểu viện như vậy, tự nhiên khó có thể so sánh với cao ốc hoa đường, lan phòng quế thất.

Cũng không thấy hạ nhân chờ ở hành lang, Hoàn Huyên nhăn nhăn mày, nâng mành vào phòng, chỉ thấy nữ thợ săn kia mặc trung y, bên ngoài khoác một chiếc áo đơn giản, chân trần lê giày vải, đang ngồi ở trước gương để Cao ma ma búi tóc.

Trong phòng có đốt chậu than, nhưng so bên ngoài cũng không ấm áp hơn bao nhiêu, than kia là thô than, không thể so với than trong viện của hắn, lại hơi nhiều khói, nhưng không hiểu sao vẫn vương chút thân thiết tựa như hương vị của trần thế.

Cao ma ma vừa thấy hắn, hốt hoảng giật mình, nhẹ buông tay, cây lược gỗ rớt xuống sàn.

Tùy Tùy đứng dậy thi lễ, nhặt lược lên.

Cao ma ma nói: "Điện hạ sao lại đến đây?"

Hoàn Huyên liếc liếc mắt nhìn Tùy Tùy một cái, đáp một tiếng, hắn không thể nói hắn đến đây vì không đủ kiên nhẫn chờ Tùy Tùy.

Cao ma ma lại nói: "Điện hạ đợi chút một lát, lão nô thay y phục cho nương tử."

"Không cần." Hoàn Huyên nói.

Dù sao cũng mặc được bao lâu.

"Các ngươi lui ra đi." Hắn nhìn lướt qua vài tỳ nữ trong phòng.

Cao ma ma chần chừ nói: "Chỉ là nơi này..."

Tề Vương điện hạ khó ở bao nhiêu, không ai hiểu rõ hơn nàng, tuy căn phòng này của Tùy Tùy có thể xem là gọn gàng sạch sẽ, nhưng lấy tiêu chuẩn của hắn, vẫn sợ là không thể ở đây.

Hoàn Huyên nói: "Không sao, lúc ở biên quan cũng thế thôi."

Lời này cũng không phải giả, lúc hắn cầm quân đánh trận cũng chưa than phiền dù hoàn cảnh ác liệt đến mức nào.

Cao ma ma vừa nghe liền muốn đỏ mắt lên, ở trong lòng oán trách Nguyễn tam nương một hồi, nếu không phải vì nàng ta thì vương gia đã không cần phải chịu khổ như vậy.

Bây giờ hắn không lập chính phi, nuôi ngoại trạch, suốt ngày cùng một nữ tử dân dã như thế này, còn không phải là nhờ ơn của Nguyễn Nguyệt Vi à!

Lão ma ma căm giận mà ra dấu bảo các tỳ nữ trong phòng lui ra ngoài hành lang.

Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại.

Hoàn Huyên liếc nhìn Tùy Tùy, lại nhìn đến trung y vải bố cũ kĩ của nàng, nhíu nhíu mày: "Khó coi."

Nói thẳng ra: "Ngươi thiếu xiêm y à?"

Tùy Tùy lắc đầu.

Chỉ là nàng thấy y phục cũ thoải mái, đống quần áo mỗi lần Cao ma ma thay cho nàng kia đẹp thì có đẹp, nhưng đều là lụa sa mỏng, tay áo rộng, tầng tầng lớp lớp thật sự trói buộc, ăn mặc như thế chỉ có thể ngồi yên một chỗ, nếu làm việc không tránh khỏi cảm thấy vướng víu tay chân.

Chỉ mặc có trung y thuận tiện hơn rất nhiều, Hoàn Huyên cũng không khách khí, đem nàng bế lên giường.

Giường rất nhỏ, chỉ đủ chỗ cho một người, chỉ cần buông màn xuống là không còn chỗ lui nữa.

Hai người như là bị quăng vào một cái rương nhỏ chật chội. Nhưng nhỏ hẹp cũng có cái tốt của nó, một chút động tĩnh, một chút âm thanh đều bị phóng to gấp vài lần.

Nơi này tất nhiên là không có loại huân hương như trong phòng hắn, trướng màn trên đệm đều mang một mùi hương nhàn nhạt, không thể nói là hương gì, lại có chút giống như mê hương, khiến trong lòng hắn nổi lên không rõ tức giận.

Giường này cũng không giống giường làm bằng gỗ tử đàn ở Thanh Hàm viện, đầu gỗ nhẹ, mộng và chốt cũng không đủ chắc, chỉ cần dùng lực hơi lớn một chút sẽ phát ra tiếng kẽo kẹt khiến người khác nghe là đỏ mặt. Hoàn Huyên cũng không ủy khuất bản thân giảm lực, cứ như cũ mà tiến tới, so với bình thường còn ác hơn vài phần.

Thân thể sớm đã quen thuộc nhau, không bao lâu sau, hắn dễ dàng làm nàng đến dục tiên dục tử. Thừa dịp nàng thở gấp lấy hơi, hắn ôm lấy nàng từ phía sau, vén mái tóc dài của nàng lên, đem khuôn mặt vùi vào cổ nàng, cảm nhận mùi hương thơm mát: "Hôm nay đi chợ Tây à?"

Tùy Tùy hơi giật mình, thanh âm của nàng không giống Nguyễn Nguyệt Vi, thế nên mỗi lần đang hành sự hắn đều không thích nàng phát ra tiếng, hắn cũng chưa từng nói chuyện với nàng, đây là lần đầu tiên.

Tùy Tùy nghe giọng hắn có chút say, nhưng cách nói chuyện lại không khác gì lúc tỉnh táo, nhất thời không hiểu được hắn có ý gì, ậm ờ một tiếng cho qua.

Đôi tay hắn ở chỗ nào đó bóp chặt hơn một chút: "Thấy người nào?"

Tùy Tùy trong lòng rùng mình, cơ thể cứng đờ, chẳng lẽ là hành tung của nàng bị hắn biết được?

Hoàn Huyên bỗng dưng thở gấp, âm thanh cũng có chút run: "Thả lỏng..."

Tùy Tùy nói: "Không gặp ai."

"Nói không đúng." giọng hắn pha chút lạnh lẽo, một cái nhấc hông, phảng phất như đang bức cung nàng.

Hô hấp của Tùy Tùy cứng lại, cắn chặt môi.

"Cho ngươi thêm một cơ hội." Hoàn Huyên dừng lại, hai tay ôm chặt nàng, dùng môi lần lên đầu vai bị dính tên.

Hắn xem nàng như thế thân của Nguyễn Nguyệt Vi, bình thường chỉ cần thấy vết sẹo kia sẽ bị ép trở về thực tế, miễn cưỡng đối mặt với sự thật, trong lòng rất không thích.

Nhưng hiện tại trước mắt hắn là bờ vai tinh tế, miệng vết thương cũ đã qua nửa năm lại vẫn ửng đỏ, nhìn hệt như một đóa hoa mai diễm lệ nổi bật trên làn da tuyết trắng, chẳng những không xấu xí mà còn thêm một chút xinh đẹp khó tả.

Hắn biết vết thương nửa cũ nửa mới như vậy khi chạm vào sẽ hơi ngứa, cố ý chầm chậm cọ qua, cảm giác được nàng bất ngờ co rúm lại, hắn bỗng nhiên cắn thật mạnh lên, "Hương vị của sữa đặc thế nào?"

Tiếng lòng căng thẳng của Tùy Tùy tức khắc được buông lỏng, thì ra muốn nói là chuyện này.

Hoàn Huyên thấy nàng im lặng không nói, xốc nàng lại gần người mình, hắn từ trên cao nhìn chằm chằm vào đôi mắt nàng, tay nắm lấy cằm nàng, dùng lòng bàn tay nặng nề vuốt ve đôi môi: "Ngươi biến thành người câm thật rồi à?"

Hắn đối xử với nàng không thể nói là tốt, khi làm chuyện đó cũng không kiêng nể gì, nhưng hiếm khi có giọng điệu hung ác như vậy.

Nữ thợ săn kia vẫn ôn nhu nhìn chăm chú vào hắn, trong mắt như có nước, không phân rõ là nước mắt hay là cái gì khác. Mặc kệ hắn đối đãi với nàng như thế nào, chẳng sợ miệng nói lời ác, nàng cũng không để bụng.

Nàng bình tĩnh giải thích: "Dân nữ không biết vị công tử kia......"

Lời còn chưa dứt, giọng đã vỡ ra không thành tiếng.

"Bổn vương còn chưa nói công tử nào." Hoàn Huyên hung tợn tra tấn nàng, ở bên tai nàng nói: "Ngươi đã biết rồi?"

Hắn đã muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do, Tùy Tùy không hề phân bua hay giải thích, chỉ bình tĩnh nói: "Điện hạ không cho dân nữ ra ngoài, dân nữ liền không ra khỏi cửa."

Dù sao không ra khỏi cửa người của nàng cũng vẫn có biện pháp truyền tin tức vào.

"Bổn vương nói không cho ngươi ra ngoài bao giờ?" Hắn mặt trầm xuống nói.

Tùy Tùy nhìn ra hôm nay hắn nhất định muốn đào ra lỗi, dứt khoát ngậm miệng, không đôi co với hắn nữa.

Nhưng nàng vừa nói như vậy, Hoàn Huyên ngược lại có chút tỉnh táo, lửa giận này của hắn thực sự không có đạo lý, nói đến cùng, hắn chỉ muốn một thế thân, chỉ cần tận tâm tận lực hầu hạ hắn là kết thúc bổn phận, hắn vừa đi, nàng đã không còn liên quan gì tới hắn, nàng đi đến đâu, nhìn thấy người nào, hắn căn bản không nên quan tâm.

Nhưng mới vừa rồi ở Đông Cung, biết được Hoàn Minh Khuê mơ ước nàng, trong lòng hắn vẫn có thứ bị đè nén, không thể thốt thành lời.

Hoàn Huyên hung tợn nhìn chằm chằm hai má ửng hồng của nàng, đôi môi kia đỏ bừng vì bức xúc mà hơi hơi tách ra.

Vẫn là bởi vì gương mặt này, hắn thầm nghĩ, hắn không muốn thấy nữ thợ săn này đem nó đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt -- đến nỗi việc mà Hoàn Minh Khuê vốn còn chưa được nhìn thấy mặt nàng, hắn cũng chẳng để ý.

Nếu đã có lý do chính đáng để tức giận, Hoàn Huyên lại càng thêm đúng lý hợp tình mà lăn lộn nàng, một lược bốn lần, náo loạn đến khi cả hai người đều kiệt sức.

Cũng không biết tính tình kì quái này của hắn từ đâu ra, khó ở trong lòng một cái sẽ liền hết cắn lại gặm, cố tình còn có hai chiếc răng nanh đặc biệt sắc nhọn, Tùy Tùy có mấy chỗ bị hắn gặm phá da, vừa đau vừa rát.

Cho đến khi hai mí mắt của nàng đánh nhau, mắt không mở nổi ra nữa, không nhìn thấy gương mặt kia, đương nhiên cũng không muốn kiên nhẫn mà chịu thiệt.

Chỉ ngóng trông hắn mau về Thanh Hàm viện của mình, nhường chỗ để trống giường, nàng có thể thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.

Nhưng Tề Vương lại không có nửa điểm ý tứ muốn đi.

Hắn đợi sau một lúc lâu, không thấy nữ thợ săn này tự giác mà đứng dậy hầu hạ hắn, chỉ có thể phân phó người đưa nước vào, ghét bỏ nói: "Ở chỗ này của người thật bất tiện, tắm gội còn phải đi ra ngoài phòng."

Thanh Hàm viện của hắn, phòng tắm được xây ở ngay bên cạnh phòng ngủ bên, bên trong xây bể tắm rộng hai trượng, có thạch quản trực tiếp đưa nước ấm vào trong bể, phân phó một tiếng xuống, lát sau là có nước ấm tắm được rồi.

Nếu không tiện thì sao không về sân của mình đi, Tùy Tùy thầm nghĩ.

Nhưng lời này trăm triệu không thể nói ra, nếu lỡ chọc giận hắn, chịu thiệt vẫn là chính bản thân nàng.

Hoàn Huyên có chút thói ở sạch, xong việc sẽ phải tắm gội thay quần áo, bây giờ lại chỉ tự mình tới phòng tắm lau qua loa một chút, thay chiếc áσ ɭóŧ là xong việc.

Trở lại phòng, lại thấy nữ thợ săn kia đang ngồi bên mép giường lau mình, trên da thịt nơi nơi đều là dấu vết mà hắn cố ý lưu lại.

Không thể không thừa nhận, ánh mắt của Hoàn Minh Khuê thật không tệ.

Nữ tử này lớn lên thật hoàn hảo, chỉ một cái bóng, vừa đứng trong phòng ốc sơ sài này, đã có loại cảm giác bồng tất sinh huy*.

*Bồng tất sinh huy: thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa ; rồng đến nhà tôm; khách quý đến nhà thật là vinh hạnh, vẻ vang cho kẻ hèn này...

Nàng có biết mình đã khiến cho kẻ khác mơ ước không?

Có lẽ là nàng cũng biết, dù là người sinh ra ở nơi hoang dã, cũng có thể phân biệt xấu đẹp, nàng nhất định biết bản thân lớn lên rất đẹp.

Nhìn biểu tình và thái độ của nàng, tựa như hoàn toàn không quan trọng về chuyện xinh đẹp hay không, phảng phất như đó chỉ là chút râu ria không đáng nhắc.

Cũng khó trách tên đăng đồ tử Hoàn Minh Khuê quen nhìn mỹ nhân kia, cũng phải lau mắt mà nhìn nàng.

Vưu vật như vậy tất nhiên sẽ không thiếu người mơ ước. Nhưng nàng chỉ một lòng mà yêu thương hắn, cho dù thân thể hay là tấm lòng, đều tràn đầy dấu vết của hắn.

Nữ nhân này là của hắn.

Là hắn cứu nàng ra từ trong núi sâu rừng già, đưa tới nơi này.

Từ trong ra ngoài, từ đầu tới cuối của nàng, hoàn toàn và trọn vẹn, chỉ thuộc về một mình hắn.

Sâu trong lòng hắn sinh ra cảm giác vi diệu.

Tùy Tùy ngoái đầu lại nhìn hắn, chỉ thấy hắn lau xong rồi, thay xiêm y sạch sẽ, nhưng vẫn không trở về sân mình mà ngủ, đứng ở đây nhìn nàng xuất thần, không biết trong hồ lô muốn làm cái gì.

Hoàn Huyên vén đống trung y sạch sẽ đặt bên giường ra, bọc nàng vào lòng xoa một lượt, sau đó ném xiêm y, bế nàng lên giường.

Cơ thể Tùy Tùy bỗng dưng cứng đờ, thân thể và tinh thần của nàng đều đã mệt mỏi tới cực hạn, nếu hắn còn muốn ngóc đầu lên lần nữa, nàng không chừng sẽ không nhịn được mà đạp hắn xuống giường mất.

Nhưng mà Hoàn Huyên cũng không làm thêm động tác gì, chỉ kéo chăn cho tốt, ôm lấy nàng từ sau lưng, dùng đầu gối chọc chọc đầu gối nàng, cuộn nàng vào lòng thêm một chút, giống như một vị thần giữ của đang ôm vàng của mình vậy.

Hắn dùng chóp mũi cọ cọ vào sau tai của nàng, lại trên cổ nàng hít sâu hai cái, thỏa mãn hừ nhẹ một tiếng, liền không động đậy nữa.

Tùy Tùy cảnh giác nằm một chút, cảm thấy hô hấp sau cổ đang chậm rãi và khoan thai dần, biết nam nhân đã ngủ rồi, lúc này mới khép mắt lại.

......

Khi Tùy Tùy tỉnh lại đã là giữa trưa, mặt trời chiếu vào trong phòng chói lọi một vùng.

Nàng mở mắt ra, ngạc nhiên phát hiện mình còn đang ở trong lòng ngực Hoàn Huyên.

Nàng động, nam nhân cũng tỉnh, cau mày, cánh tay ghì thật chặt: "Đừng động đậy lung tung."

Tùy Tùy mới vừa tỉnh ngủ, nói chuyện liền không cẩn thận so đo như mọi khi: "Điện hạ không vào trong cung sao?"

Tuy Hoàn Huyên là thân vương, trên người lại có chức quan đàng hoàng, ngày thường là hắn mỗi sáng tinh mơ đều phải vào cung tham gia thượng triều.

Tùy Tùy đương nhiên sẽ không cho rằng hắn sắc lệnh trí hôn*, bị mê hoặc đến ngay cả thượng triều cũng đến muộn -- trước kia cũng có lúc hắn cùng nàng suốt đêm, nhưng hắn luôn lên triều đúng giờ, trở về lại ngủ bù.

*Sắc lệnh trí hôn: không thể giữ lý trí trước du͙© vọиɠ, bị sắc đẹp mê hoặc

"Ta cáo bệnh, đã nhiều ngày không vào cung." Hoàn Huyên nói.

Tùy Tùy nghe huyền ca mà biết nhã ý, đó có nghĩa là trong triều có việc.

Nàng hơi suy tư, đã biết trong triều tám phần bởi vì binh quyền của hắn mà giành nhau đến túi bụi.

Thần Dực Quân là binh lực mấu chốt nhất của triều đình, trước cũng là từ hoạn quan thân tín của hoàng đế chấp chưởng, ba năm trước Hoàn Huyên cùng lắm cũng chỉ là một thiếu niên mới ra đời, chưa bao giờ được mang binh đánh giặc, bởi thân phận cao, trên danh nghĩa chưởng soái ấn, nhưng vốn dĩ thực quyền vẫn còn ở trên tay của Trung quan Mạnh Bình An.

Ở biên quan hai năm trước, hắn không làm gì, thoạt nhìn như hoàn toàn không biết gì về quân vụ, đến biên quan làm một vị vương gia nhàn rỗi phong lưu.

Mãi cho đến một năm trước, phản quân An Tây ngóc đầu trở lại, cấu kết với người Thổ Phiên thổi quét bốn trấn, quân tiên phong không thể đảm đương, hoạn quan kia chỉ biết lộng quyền gom tiền, vừa thấy đại quân áp đảo, lập tức nghe tiếng sợ vỡ mật, bỏ thành mà chạy.

Trong quân trên dưới tiếng oán than dậy đất, Hoàn Huyên nhanh chóng quyết định đoạt lại binh quyền, chém hoạn quan Mạnh Bình An, thu thập tàn quân, chuyển bại thành thắng, liên tục đại thắng, thế mà lại ngăn được cơn sóng dữ.

Tuy rằng Mạnh Bình An lâm trận bỏ chạy, theo luật chắc chắn phải gϊếŧ, nhưng Hoàn Huyên vốn là thân vương lại chém hoạn quan, đã khiến cho nhiều người Trung Quan tức giận.

Ngoại trừ đắc tội hoạn quan, quân binh dưới quyền của hắn đương nhiên cũng sẽ làm cho Thái Tử kiêng kỵ -- huynh đệ bọn họ tuy vì Nguyễn Nguyệt Vi mới bất hoà, nhưng thứ bọn họ tranh đoạt không chỉ là Nguyễn Nguyệt Vi.

Tùy Tùy không biết Hoàn Huyên có ý nghĩ gì với việc trữ quân hay không, nhưng phản loạn An Tây đã yên, hắn lại không chịu giao hổ phù ra để Thái Tử an tâm, liền phải dè chừng.

Ngoài ra còn có thái độ của hoàng đế, ông ta lập con thứ hai để trữ, đứa con thứ ba lại từ một nhàn vương không hề có thực quyền biến thành Thần Dực Quân thống soái, quả thực có ý tứ sâu xa.

Suy nghĩ của Tùy Tùy chậm rãi bay xa, nhớ tới năm đó trước khi Hoàn Diệp hồi kinh đã nói, hắn muốn đem vị trí Thái Tử nhường cho nhị đệ.

Nghĩ đến Hoàn Diệp, ngực nàng phảng phất như bị gì đó đυ.ng phải một chút, rầu rĩ lại đau, chưa kịp nghĩ kĩ, nàng đã đẩy bàn tay ở trên eo ra.

Gần như cùng lúc đó, đầu vai nàng liền truyền đến một trận đau nhức.

Tùy Tùy không tránh khỏi thở nhẹ một tiếng.

Hoàn Huyên lúc này mới buông miệng ra, một lần nữa vòng lấy eo nàng, cánh tay ôm so với lúc nãy còn chặt hơn.

Đêm qua giải toả xong, vốn hắn cũng không có ý nghĩ gì khác, nhưng cử chỉ vừa rồi của nàng lại chọc giận hắn.

Tùy Tùy tùy ý để hắn làm, chỉ lát sau hô hấp đã trở nên dồn dập.

Hoàn Huyên lại dừng lại vào lúc mấu chốt, rút tay ra: "Đau?"

Tùy Tùy chần chờ một chút, gật gật đầu.

"Đau thì nói," Hoàn Huyên nói, "Sưng như vậy còn không rên một tiếng, coi mình là người câm thật sao?"

Nữ thợ săn kia vẫn yên lặng gật đầu, con ngươi màu hổ phách trong suốt trong sáng, hai má còn mang theo chút đỏ ửng vì ngủ dậy, nhìn rất đáng yêu.

Trong lòng Hoàn Huyên bỗng dưng mềm nhũn: "Thuốc trong phủ đưa tới dùng xong chưa?"

Tùy Tùy ngẩn người, mới phản ứng lại được thuốc hắn nói là gì, gật gật đầu: "Vẫn còn."

Hoàn Huyên nói: "Nhớ tự mình thoa, dùng xong kêu ma ma đi lấy thêm, đừng gắng chịu."

Chọc một chút lên eo nàng: "Nếu không lại tự chịu khổ."

Tùy Tùy phát giác ra lời nói của hắn đã nhiều hơn trước kia không ít, cũng không biết có phải ngày hôm qua ở Đông Cung đã xảy ra chuyện gì hay không.

Nhưng đây không phải dấu hiệu tốt, ở chung càng nhiều, quan hệ càng gần, càng dễ lộ ra.

Vừa lúc lại có một trận gió bắc thổi tới, mang theo vị thuốc trên hành lang tràn vào phòng, Tùy Tùy nói: "Dân nữ nên đi uống thuốc rồi."

Hoàn Huyên giật mình, mới nhớ tới ý nàng chỉ là thuốc tránh thai, hỏi: "Ngươi biết đó là thuốc gì không?"

"Dân nữ biết." Tùy Tùy nói, trên mặt cũng không có vẻ ai oán chút nào, biểu hiện nàng biết rõ mình không có tư cách sinh hạ hài tử của hắn.

Hoàn Huyên thích người có thể tự mình hiểu lấy, gật đầu, đứng dậy khoác áo, nhìn quanh bốn phía.

Đêm qua tối lửa tắt đèn cho nên không cảm thấy, ban ngày vừa thấy căn phòng, thực sự có chút keo kiệt đơn sơ.

"Viện này quá nhỏ." hắn nói, "Ta gọi người đổi cho ngươi một cái khác."

Tùy Tùy lập tức lắc đầu: "Không cần, nơi này đã rất tốt."

Hoàn Huyên nghe nàng nói như thế, cũng không bắt buộc: "Vậy ngươi có muốn cái gì không?"

Tùy Tùy liền biết đây là muốn thưởng cho nàng, hẳn là khi vừa mới nói đến thuốc tránh thai, nàng ứng đối đã hợp ý hắn.

Nàng nghĩ nghĩ nói: "Dân nữ muốn một con ngựa, một cây cung."

Hoàn Huyên nhướng mày: "Muốn cung mã để làm gì?"

Muốn cung mã, thứ nhất để luyện tập cưỡi ngựa bắn cung, thứ hai cũng để tiện cho tương lai phải chạy trốn.

Tùy Tùy nói: "Dân nữ vốn là thợ săn trong núi, săn thú là bản lĩnh kiếm cơm."

Hoàn Huyên có chút không vui, nhướng mày: "Chẳng lẽ bổn vương còn cắt cơm áo của ngươi hay sao? Còn phải bắt ngươi dựa vào săn thú mà sống?"

Nữ thợ săn kia lại có chút bướng bỉnh: "Bắn tên là gia giáo, không thể để nó vô dụng."

Hoàn Huyên quyết định thưởng cho nàng, nếu nàng đã mở miệng, thì không có đạo lý bác bỏ, hắn liền gật đầu: "Cái này không khó, ngày khác ta mang ngươi về vương phủ chọn ngựa."

Dừng một chút lại nói: "Vườn này vốn có chuồng ngựa, ta phân phó người rửa sạch ra ngoài làm giáo trường, ngươi có thể tập cưỡi ngựa bắn cung ở bên trong."

Nàng chỉ xin một, hắn lại cho mười, không thể nói là không lớn.

"Đa tạ điện hạ." Tùy Tùy nói.

Hoàn Huyên xuống giường, tóc xoã, ở ngoài áσ ɭóŧ khoác thêm chiếc áo khoác, miết nữ tử đang nằm trên giường.

Nữ thợ săn kia lại hoàn toàn không có tự giác đứng dậy hầu hạ hắn thay quần áo, chỉ mang chút hoang mang mà nhìn hắn.

Hoàn Huyên đợi một lát, nàng vẫn không dậy, chỉ có thể lạnh mặt, tự mình mặc xiêm y, thắt đai lưng, cầm lấy trâm trên bàn qua loa búi tóc, ngay lập tức phân phó người tiến vào hầu hạ.

Một lát sau, liền có tỳ nữ bưng thuốc tránh thai vào phòng, Hoàn Huyên quét mắt nhìn cái khay, thấy chén lớn sứ men xanh kia ước chừng lớn như mặt con nít, trong phòng lập tức tràn ngập một cổ dược vị chua xót.

Hoàn Huyên nhăn nhăn mày, tuy biết đây là chuyện đương nhiên, trong lòng vẫn có chút không thoải mái lạ lẫm.

Tùy Tùy lại ngồi dậy, quen cửa quen nẻo bưng chén lên, ngẩng cổ, ùng ục ùng ục mấy cái đã uống cạn, ngay cả mày cũng không nhăn một chút.

Hoàn Huyên vén mành đi ra ngoài, dưới chân chợt ngừng một cái, trong viện một mảnh sáng bừng lấp lánh, băng trên cỏ cây phản chiếu dưới ánh nắng ấm áp, giống như thế giới băng tuyết.

Thì ra đêm qua bọn họ liều chết triền miên là lúc, bên ngoài lặng lẽ hạ xuống trận tuyết đầu tiên của mùa đông năm nay.

Tác giả có lời muốn nói: Tiếp theo càng là 14 hào 0 điểm ( 11 tiếng đồng hồ sau )

Cảm tạ ở 2021-02-23 19:45:07~2021-02-24 22:18:05 trong lúc vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~

Cảm tạ đầu ra nước sâu ngư lôi tiểu thiên sứ: Trọc 1 cái;

Cảm tạ đầu ra tay lựu đạn tiểu thiên sứ: sweetie 2 cái;

Cảm tạ đầu ra địa lôi tiểu thiên sứ: Lạc yên 1 cái;

Cảm tạ tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ: Dần dần thu 30 bình; dâu tây phú hào, trảo chỉ bồ câu ngao canh uống 10 bình; tiểu hồ một chút đều không hồ 5 bình;

Vô cùng cảm ơn mọi người đã theo dõi, ta sẽ tiếp tục nỗ lực!