Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit +beta: cá quả, cá lóc

............

Lý Ngôn Hề nhìn tờ giấy mình lựa chọn để ghi lại suy nghĩ, xoa xoa huyệt thái dương. Mười phút, không dài lắm, cô cũng chỉ có thể get được từng này thông tin. Lúc trước, khi sử dụng năng lực này, còn chưa tới mười phút đã bị ngắt, bây giờ dùng thời gian lâu hơn, đầu như có máy khoan, đau đến mức khiến cô nhăn mày.

Cô nghỉ ngơi một chốc, khó chịu mới chậm rãi tan đi.

Cô cúi đầu, lật sổ ghi, nhịn không được khoanh tròn tên Trương Nhuế Nhã trên giấy. Từ suy nghĩ của Phỉ Vanh, xem ra hắn bởi vì chuyện điện thoại bị tiết lộ mà hận ngược lên bạn gái cũ, chỉ sợ sẽ hãm hại cô ấy.

Trương Nhuế Nhã tuy rằng có nhiều tật xấu, nhưng cũng là do từ nhỏ đến lớn bị chiều hư. Từ hành động giúp xóa ảnh của đối phương, xem ra cô ấy cũng không thật sự xấu xa. Trơ mắt nhìn Phỉ Vanh thiết kế cô ấy, loại hành vi này cô không làm được.

Cô cắn cắn môi dưới — vẫn nên nhắc nhở Trương Nhuế Nhã cẩn thận một chút. Đương nhiên, cô cũng không ngốc đến mức tự mình ra mặt. Cô cũng không cần Trương Nhuế Nhã biết ơn, chỉ mong lương tâm không bị cắn rứt mà thôi.

Thời điểm cô ổn định cảm xúc, Tả Thiến Thiến và Phỉ Vanh cũng đàm phán xong. Ngày mai Phỉ Vanh mang điện thoại đến, Tả Thiến Thiến cũng phải xóa file ghi âm ngay trước mặt hắn.

Lý Ngôn Hề chờ đến khi Phỉ Vanh nổi giận bỏ về, mới cùng Tả Thiến Thiến một trước một sau rời đi. Cô và Tả Thiến Thiến cũng không tạm biệt nhau, dù sao chuyện gì cũng có thể nói qua điện thoại. Lúc trước Tả Thiến Thiến cũng đã sắp xếp, chờ đến khi nhận được điện thoại, sẽ gửi cho cô.

Sau khi Lý Ngôn Hề rời khỏi Tả Ngạn, liền gọi điện nói cho Ứng Chử chuyện này, bảo anh rằng Phỉ Vanh giấu điện thoại trong két sắt. Chỉ dựa vào cô, muốn lẻn vào nhà Phỉ Vanh là chuyện không thể nào. Không biết vì sao, cô cảm thấy Ứng Chử chắc chắn sẽ có biện pháp. Có lẽ là bởi đối phương khiến cô không tự chủ được mà tin tưởng.

Sau khi cúp điện thoại, cô đi đến cửa hàng, mua một chiếc thẻ điện thoại. May mắn, cô không cần dùng chứng minh thư để mua thẻ điện thoại. Như vậy dù cho có người muốn điều tra, cũng không thể biết được là cô. Cô thay thẻ điện thoại, rồi nạp thêm tiền. Lý Ngôn Hề suy nghĩ một chút, gửi tin nhắn cho Trương Nhuế Nhã.

[Hôm nay ở quán cà phê, tôi nghe thấy Phỉ Vanh nói với bạn hắn sẽ cho cô biết tay. Sắp tới, cô hãy để ý an toàn một chút.]

Gửi đi rồi, cô lại cảm thấy tin nhắn này quá công thức, lại gửi thêm một tin.

[Cậu là cô gái tốt, xứng đáng với người tốt hơn.]

Vì để gia tăng mức độ đáng tin, Lý Ngôn Hề đề tên là: Một người ái mộ cậu.

Lại gửi đi xong, cô vừa lòng gật đầu. Thật tốt! Đã đề tên thế này, hẳn là sẽ không ai nghĩ đến cô.

Cô vừa định cất điện thoại vào túi, di động bỗng đổ chuông — nhạc chuông của cô là đoạn nhạc đầu chiến hỏa của Ôn Kiều.

Lý Ngôn Hề nhìn màn hình đang hiện lên tên Trương Nhuế Nhã. Cô đương nhiên không thể bắt máy, vội vàng từ chối.

Rất nhanh Trương Nhuế Nhã đã gửi tin nhắn.

[Cậu là ai? Tại sao không nhận điện thoại tôi?]

Lý Ngôn Hề đầu đầy hắc tuyến, trả lời vội.

[Xin lỗi, tôi không thể nói chuyện.]

Để che đậy một lời nói dối, cần rất nhiều lời nói dối khác, cổ nhân thật sự nói không sai. Sau khi trả lời, Trương Nhuế Nhã cũng không nhắn tiếp, cô cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Chuyện nên làm đều đã làm, việc tiếp theo cô cần làm là chờ đợi.

Lý Ngôn Hề đến trạm xe buýt, chuẩn bị tới quán bar Tuyệt Thế. Đầu tuần cô và Ôn Kiều đã hẹn nhau ở đây, chúc mừng Ôn Kiều thành công ký hợp đồng với Hoàng Triều.

Cô đến “Tuyệt thế” cũng khoảng 7 giờ. Trước tiên cô gọi cánh gà làm bữa tối ở quán ăn gần đấy, sau khi ăn no mới vào quán bar.

Ôn Kiều biết tính cô hướng nội nên đã sớm sắp xếp phòng bao riêng. Một mình cô hưởng thụ một phòng riêng, thật sự rất có khí phách thổ hào. Ôn Kiều từ trước đến giờ đều là nhân vật chính, chỉ cần lên sân khấu ở tiết mục khép màn.

Hôm nay cô ấy không đánh đàn dương cầm, mà hát dưới khúc tấu của dàn nhạc. Trước đấy, Lý Ngôn Hề mới chỉ nghe cô ấy đánh đàn, hôm nay là lần đầu được nghe hát, tinh thần lập tức phấn chấn lên.

Khuôn mặt Ôn Kiều diễm lệ, nhất tần nhất tiếu đều là phong tình vạn chủng. Nhưng tiếng hát lại mang đến cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng. Thanh âm cô ôn nhu mà từ tính, giống như gió đêm an ủi, chữa lành tâm hồn.

Ở những nơi như quán bar này, bất kể là dàn nhạc hay là ca sĩ, đều cố gắng để làm nóng không khí, diễn tấu âm nhạc cháy bỏng. Duy chỉ có Ôn Kiều không theo con đường ấy, cô cố tình dùng một chậu nước lạnh hoãn lại nhiệt tình của mọi người. Nhưng ở thời điểm biểu diễn của cô, lại là đúng đắn. Nói cho cùng, cảm xúc của khán giả qua một buổi tối đang vô cùng high, nếu như tiếp tục thiêu đốt, chỉ sợ nhiệt tình đều tan thành tro.

Lúc này, tiếng hát gãi đúng chỗ ngứa khiến mọi người bình tĩnh lại.

Nhìn mỹ nhân diễm lệ động lòng người, ở trên sân khấu hát như vậy thật sự làm người xúc động muốn nằm xuống sô pha thảnh thơi thưởng thức.

Cho đến khi Ôn Kiều hát xong, Lý Ngôn Hề cho rằng cô ấy sẽ xuống đài, Ôn Kiều vẫn đứng ở trung tâm sân khấu, mỉm cười, nụ cười còn lộ ra vài phần giảo hoạt.

Giây tiếp theo, điện âm bốc cháy lên!

Bất đồng với một khúc nhẹ nhàng trước đấy, kế tiếp này sống động mười phần, thiêu đốt đến chân trời. Âm thanh cô cũng từ nhu hòa chuyển sang cao vυ"t, mát lạnh, dễ dàng chi phối cảm xúc của mọi người.

Ác ma! Một khắc này, Ôn Kiều tuyệt đối là ác ma đùa giỡn nhân tâm, tùy ý trêu đùa cảm xúc khán giả.

Chờ sau khi Ôn Kiều hát xong hai bài, Lý Ngôn Hề rời khỏi phòng bao, chuẩn bị đến hậu trường tìm cô ấy. Ôn Kiều đã nhắn nhủ với đồng nghiệp từ trước cho nên bảo vệ hậu trường cũng không làm khó mà để cô vào luôn.

Thời điểm cô đến, Ôn Kiều đã thay trang phục biểu diễn ra. Cô ấy mặc một chiếc váy dài lộ vai, bởi vì buổi tối trời chuyển lạnh, còn khoác thêm cái áo choàng.

Cô ấy nhấp môi cười cười, “Em đến rồi, chúng ta đi thôi.”

Bởi vì ngày mai là chủ nhật, Lý Ngôn Hề không có tiết, nên có thể ở chỗ của Ôn Kiều nghe buổi biểu diễn ngày mai. Công ty giải trí Hoàng Triều rất tin tưởng Ôn Kiều, hợp đồng còn ưu đãi hơn so với người mới một chút, cũng giúp cô ấy thuê phòng trong tiểu khu.

Hai người đang muốn rời đi, chợt nghe thấy âm thanh náo loạn truyền đến từ cửa.

“Tiểu thư! Cô không được phép tự tiện xông vào hậu trường.”

“Ngăn cô ấy lại!”

Vừa dứt lời, một thân ảnh chạy vọt vào bên trong, khí thế hừng hực. Cô gái kia có diện mạo khá xinh đẹp, là kiểu loại hình đáng yêu, đáng tiếc biểu cảm có chút hung dữ. Cô gái nhìn chung quanh một vòng, “Ai là Ôn Kiều?” Cả người toát lên bốn chữ “người tới không có ý tốt”, cô ấy còn có hai đồng bọn, hỗ trợ chế trụ bảo vệ.

“Chị biết cô ấy sao?” Cô lặng lẽ hỏi.

Ôn Kiều lắc đầu, “Chưa từng gặp.” Sau đó không nhịn mà độc miệng một câu, “Mà nếu có gặp rồi, đại khái cũng không có ấn tượng gì.”

Lý Ngôn Hề lôi kéo tay cô ấy, ý bảo trước tiên cứ rời đi đã. Có thể tránh xung đột thì nên tránh, hơn nữa cô nghĩ, Ôn Kiều đã ký hợp đồng với công ty, càng không nên làm lớn chuyện khiến đối phương mất cảm tình.

Các cô thật ra muốn một điều nhịn chín điều lành, đáng tiếc lại có người không muốn buông tha các cô. Ở góc hậu trường, một người phụ nữ mặc váy đỏ thẫm chỉ chỉ Ôn Kiều, nhẹ nhàng cười, “Đằng kia không phải là Ôn Kiều sao?”

Cô gái đang tìm người đột nhiên quay đầu, ánh mắt dừng trên người Ôn Kiều, mắt thường cũng có thể nhìn ra được biểu tình chán ghét, “Quả nhiên là hồ ly tinh, trời sinh liền thích câu dẫn đàn ông.”

Sắc mặt Ôn Kiều nháy mắt trầm xuống, “Cơm có thể ăn bậy nhưng lời thì không thể nói bậy. Người đàn ông của cô là ai?” Tuy rằng cô cũng có bận trai, nhưng đều là anh tình tôi nguyện, lại càng không dính dáng đến người đã có bạn gái. Nguyên tắc đạo đức tối thiểu này, cô vẫn có.

Cô gái kia cười lạnh: “Còn nói không có gì, anh ta tặng cô nhiều đồ như vậy, chẳng lẽ đều là giả sao?”

Ôn Kiều đạm nhiên cười, châm chọc nói, “Người tặng tôi đồ có rất nhiều, tôi đều đã trả lại hết, cũng không biết cô muốn nói đến cái nào?”

Lời này Lý Ngôn Hề tin tưởng tuyệt đối, những người đàn ông theo đuổi Ôn Kiều, đại đa số đều là ham mới mẻ, cũng không phải thực sự thích cô ấy, Ôn Kiều thấu hiểu lòng người như vậy, làm sao có thể dây dưa với bọn họ? Cô cũng đã nghe Minh Tinh nhắc đến Ôn Kiều, trong lời nói có vài phần tán thưởng. Cô kể đã từng có một ông chủ nhỏ coi trọng Ôn Kiều, tỏ vẻ nguyện ý sẽ làm album cho Ôn Kiều, giúp cô ấy debut, chỉ là ông chủ kia đã có vị hôn thê nên bị Ôn Kiều cự tuyệt.

Những năm gần đây Ôn Kiều vẫn luôn ở “Tuyệt thế” này, một phần vì đãi ngộ ở đây không tồi, mặt khác cũng là bối cảnh quán bar này trông nhỏ, có thể bảo vệ cô ấy.

Chỉ tiếc cô gái kia nghe không vào những lời này, ngược lại còn cảm thấy đây là khıêυ khí©h, giận quá bật cười, “Mặt dày thật, đúng là không biết xấu hổ!”

Cô gái đi lên trước, giơ cao tay, giáng thẳng xuống mặt Ôn Kiều, móng tay cô ấy rất dài, nếu thật sự đánh xuống, chỉ sợ sẽ tạo ra vết thương không nhỏ.

Lý Ngôn Hề phản ứng rất nhanh, bắt lấy cổ tay, gắt gao chế trụ cô gái.

Cô gái kia hung hăng chửi mắng, “Quả nhiên là bạn của tiểu tam, cũng chả phải thứ gì tốt đẹp.”

Tiểu tam em gái cô!

Lý Ngôn Hề cũng nổi giận, lửa giận lập tức thiêu đốt lí trí cô, “Tiểu tam cái đầu cô! Đây là bạn gái tôi! Chẳng lẽ tôi không thể thay bạn gái mình giải quyết?”

“Có tôi ở đây, cô cảm thấy Ôn Kiều còn vừa mắt người đàn ông của cô à? Bạn trai cô có đẹp bằng tôi không?”

Hiện trường nháy mắt im lìm, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn cô.

Nói quá nhanh, giờ muốn rút lại lời nói thì cũng quá muộn rồi. Giờ khắc này, Lý Ngôn Hề thật sự rất muốn cắn rớt lưỡi mình.
« Chương TrướcChương Tiếp »