Chương 23

Edit+beta: cá quả.

..........

Trương Nhuế Nhã chưa từng tuyệt vọng như vậy bao giờ.

Ban ngày Phỉ Vanh muốn trả nốt đồ cho cô nhưng không muốn bị bạn học nhìn thấy, lại phải rước lấy đồn đãi vớ vẩn, nên hẹn cô tới phòng học dương cầm này. Kết quả sau đấy, Trương Nhuế Nhã phát hiện USB của mình biến mất, rất có khả năng ở chỗ này, nên đã tới.

Không nghĩ tới lại gặp chuyện như vậy…..

Cô liều mạng giãy giụa, cầu cứu, cuối cùng nghe được tiếng mở cửa.

Bất kể ai đều được, mau tới cứu cô.

Khi trái tim cô hoàn toàn chìm xuống vực sâu, phanh một tiếng, cửa phòng học dương cầm bị đá văng ra.

Ba người cởϊ qυầи áo Trương Nhuế Nhã đang cười hì hì theo bản năng nhìn về phía cửa, chờ tới khi phát hiện người tới, trực tiếp đổ mồ hôi lạnh. Tay của tên phụ trách chụp ảnh run lên, camera rơi xuống, trực tiếp nện lên chân hắn, đau đến mức hắn phát ra một tiếng kêu thảm thiết.

…..

Ánh mắt Lý Ngôn Hề dừng trên người Trương Nhuế Nhã, thân trên Trương Nhuế Nhã đã bị kéo phanh một nửa, tay áo đã bị rách một mảng lớn. Bởi vì giãy giụa mà tóc bị rối tung, dán vào mặt.

Cô hơi nhẹ nhàng thở ra, nguy hiểm thật — may mà tới kịp, cô ấy vẫn chưa thật sự xảy ra chuyện gì không thể cứu vãn.

Bảo tiêu Minh Tinh đưa đến xông lên trước, chế trụ ba tên lưu manh, ba tên này cũng chỉ là người thường, một phát quật đã bị đánh ngã. Bọn họ ghét nhất là loại người bại hoại khi dễ con gái này, xuống tay không chút lưu tình, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang vọng.

Minh Tinh cười lạnh một tiếng, ngại mấy tiếng ồn ào này, trực tiếp nhét giẻ lau phòng bốc ra mùi hôi vào miệng họ, làm cho bên tai thanh tĩnh một chút.

Lý Ngôn Hề lấy áo khoác từ trong balo, khoác lên người Trương Nhuế Nhã. Ở thư viện luôn bật máy lạnh, nên ngày thường đến đó tự học cô đều sẽ mang thêm một chiếc áo khoác mỏng, không nghĩ tới bây giờ lại có thể phát huy tác dụng. Cô lấy khăn ướt, giúp cô ấy lau gương mặt lấm lem. Cho dù không phải Trương Nhuế Nhã, đổi lại là người khác gặp loại sự tình này, cô cũng sẽ hỗ trợ.

Trương Nhuế Nhã bị đả kích đến choáng váng, có chút không phản ứng kịp, ngốc ngốc, nhìn qua có vài phần đáng thương. Nhìn quen bộ dáng giương nanh múa vuốt trước kia của cô ấy, đối lập với hiện tại, cô lại càng ghét cay ghét đắng kẻ khởi xướng Phỉ Vanh. Hắn là kẻ cặn bã, mới có thể nghĩ ra phương thức vũ nhục đê tiện như thế này.

Sau khi lau mặt, cô lại lấy lược ra, tiếp tục giúp Trương Nhuế Nhã chải đầu trên nền nhạc là tiếng Minh Tinh đá đám lưu manh.

Trương Nhuế Nhã ngốc lăng mà nhìn Lý Ngôn Hề, trong khoảng thời gian ngắn cho rằng chính mình đang nằm mơ. Là nằm mơ sao? Cô thật sự được cứu? Hơn nữa còn được Lý Ngôn Hề và Minh Tinh cứu? Vui buồn mâu thuẫn, khiến cô không biết nên phản ứng như thế nào.

Đến khi Lý Ngôn Hề giúp cô buộc tóc ra đằng sau, Trương Nhuế Nhã nhìn cô (LNH), oa một tiếng khóc ra, ôm lấy Lý Ngôn Hề, như là người trôi nổi trên đại dương hồi lâu rốt cuộc tìm được một tấm gỗ nổi.

Lý Ngôn Hề không quá quen bị người khác ôm chặt như vậy, nhưng hiện tại cảm xúc đối phương đang khủng hoảng, cô đương nhiên sẽ không đẩy người ra. Cô do dự một chút, vỗ vỗ lưng cô ấy.

Trương Nhuế Nhã ngày thường vô cùng chú trọng hình tượng, lúc này khóc đến quên trời đất. Chỉ là cô cũng không nghĩ tới Trương Nhuế Nhã lấy hơi rất tốt, khóc mười phút vẫn không có ý định ngừng lại, thật sự không sợ khóc khàn giọng a.

Lý Ngôn Hề thở dài: “Mặt cậu lại bị nhem rồi.”

Trương Nhuế Nhã phát tiết một hồi lâu, nhận lấy khăn giấy từ Lý Ngôn Hề, bắt đầu lau mặt.

“Cảm ơn, lần này tôi thiếu cậu một ân tình.” Thanh âm cô ấy khàn khàn.

Minh Tinh đi tới, lắc đầu nói: “Cậu có ngốc hay không, đêm hôm khuya khoắt lại chạy tới nơi này một mình?”

Trương Nhuế Nhã bình tĩnh lại, lạnh lùng nhìn ba người nằm trên mặt đất, nói: “USB của tôi ở chỗ này, thứ hai tuần sau có thuyết trình, nên mới qua đây tìm.”

Cô cũng không nghĩ tới lại phát sinh việc này. Cô nghĩ lại một chút, Phỉ Vanh gọi cô đến, sau đó cô mất USB, ít nhiều đoán được vài phần, một cổ hàn khí dâng lên, bị lửa giận thay thế.

Sao hắn ta lại dám!

Cô chợt nhớ tới tin nhắn lúc trước nhận được, trong lòng càng hối hận. Người theo đuổi kia nói không sai, cô đích xác nên cảnh giác Phỉ Vanh.

“Phỉ, Vanh! Tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Thanh âm Trương Nhuế Nhã tràn ngập hận ý, nếu Phỉ Vanh xuất hiện trước mặt mình, cô chỉ sợ sẽ không kiềm chế được mà xông lên cắn xé đối phương.

Minh Tinh kinh ngạc nhướng mày, “Có thể đoán được là anh ta, xem ra cậu vẫn còn biết suy nghĩ nha.”

Cô tạm dừng một chút, nói: “Ngôn Hề cũng là vô tình biết được, mới kéo tôi qua đây.”

Trương Nhuế Nhã nhìn về phía Lý Ngôn Hề, “Cảm ơn cậu.”

Lý Ngôn Hề lắc đầu, “Cứ coi như là để cảm ơn cậu lúc trước đã giúp đỡ.”

Minh Tinh nghe thấy việc mà mình không biết, lập tức hỏi: “Giúp đỡ gì vậy?”

Khóe miệng Lý Ngôn Hề cong cong, “Lúc khác sẽ nói cho cậu sau.”

Cô nhìn một vòng xung quanh, ánh mắt dừng lại trên chiếc camera rơi trên đất, đi qua nhặt lên.

“Để tôi xóa ảnh chụp bên trong đi.”

“Đừng!” Ngoài dự đoán, người mở miệng phản đối lại là Trương Nhuế Nhã.

Thanh âm Trương Nhuế Nhã như rít ra từ kẽ răng, “Lưu hết những ảnh chụp đó lại, tất cả đều là chứng cứ. Tôi muốn khởi tố Phỉ Vanh.”

Việc chưa thành, nhưng thấp nhất cũng phải ngồi tù ít nhất một năm đến dưới ba năm. Có tiền án như vậy, Phỉ Vanh sẽ không thể vẻ vang tự cho mình là thiên chi kiêu tử nữa.

Lý Ngôn Hề nhíu mày, “Cậu không sợ bị truyền ra lời không hay sao?” Nếu thật sự đưa Phỉ Vanh vào ăn cơm nhà nước, tuy rằng có thể báo thù, nhưng ít nhiều cũng sẽ liên lụy đến Trương Nhuế Nhã, đến lúc đó không biết có bao nhiêu phỏng đoán ác ý nữa.

Trương Nhuế Nhã cười lạnh nói: “Bọn họ cứ việc nói, tôi thà bị nói, cũng muốn báo thù.”

Minh Tinh như là nhận thức lại cô ấy, khẽ gật đầu, “Cũng có khí phách đấy chứ.”

Cô nhận lấy camera.

……..

Kế tiếp, Trương Nhuế Nhã cùng Minh Tinh đưa ba tên lưu manh đến đồn cảnh sát báo án. Lý Ngôn Hề cũng không tham gia việc này mà trở lại ký túc xá của mình.

Ngày hôm sau, chuyện Phỉ Vanh bị bắt truyền khắp toàn bộ đại học Z, trở thành tin nóng nhất năm, mọi người nghị luận sôi nổi, các loại suy đoán nhỏ ùn ùn không dứt. Có người nói hắn bị bắt liên quan đến kinh tế, cũng có người nói hắn cùng đồng nghiệp tranh giành tình cảm nên đã đả thương người ta.

Những lời đồn đãi vớ vẩn đó đều không có cái nào đáng tin cậy! Lý Ngôn Hề chỉ coi như nghe việc vu vơ.

Nhưng giấy không gói được lửa, cuối cùng tội danh của Phỉ Vanh cũng bị lộ ra. Sai khiến người khác cưỡng bức, chụp ảnh nude, riêng tội này cũng đủ khiến cho người quen biết hắn phân rõ giới hạn với hắn, nhanh chóng phủi sạch quan hệ. Những cô gái lúc trước thích hắn sau khi biết chuyện này cũng cảm thấy ghê tởm như ruồi bọ. Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, có thể nói Phỉ Vanh là đối tượng tất cả mọi người đòi đánh, thanh danh quét rác.

Làm Lý Ngôn Hề lo lắng chính là việc này chung quy lại sẽ liên lụy đến Trương Nhuế Nhã. Tuy rằng buổi tối hôm đó khi trở về, cô đã giúp Trương Nhuế Nhã sửa sang lại bộ dáng, nhưng Trương Nhuế Nhã đổi quần áo lại là sự thật không thể chối cãi. Hơn nữa nhân duyên của cô ấy ở trong nữ sinh không được tốt lắm, trừ bỏ bạn thân, cũng sẽ không có ai giúp cô ấy nói chuyện.

Còn có người đã hỏi Lý Ngôn Hề thấy chuyện này như thế nào.

Lý Ngôn Hề ngẩn ra một lúc, chợt làm bộ dáng không chút để ý, “Buổi tối hôm đó không phải là cô ấy.”

“Gì? Nhưng không phải tối hôm đấy cô ấy về muộn sao? Lại còn thay quần áo nữa?”

Lý Ngôn Hề lắc đầu, nói: “À, quần áo cô ấy là do một đứa bé nghịch ngợm làm bẩn, cô ấy yêu cái đẹp như vậy, đương nhiên phải thay quần áo rồi.”

“Tuy rằng tôi không thích cô ấy lắm, nhưng sự thật thì vẫn phải nói ra chứ.”

Lời nói của Lý Ngôn Hề thực nhanh đã truyền ra, khiến bàn tán nhiều ngày về Trương Nhuế Nhã ít đi một phen. Cô và Trương Nhuế Nhã khoảng thời gian trước còn mâu thuẫn về việc đăng bài trên diễn đàn, tất cả mọi người đều tin quan hệ hai người không tốt.

Dưới tình huống như vậy, lời nói của cô phá lệ nghe rất thuyết phục.

Cuộc sống Trương Nhuế Nhã cuối cùng cũng khôi phục bình tĩnh.

Ban đầu Lý Ngôn Hề còn có chút lo lắng người thân Phỉ Vanh sẽ tìm Trương Nhuế Nhã gây phiền toái, khiến cô kinh ngạc chính là, Phỉ gia bên kia lại không hề có động tĩnh.

Cho đến khi cô xem được tin tức của Phỉ gia trên báo kinh tế tài chính mới hiểu được, Phỉ gia còn không thể tự cứu lấy mình. Công ty Phỉ gia bởi vì quá nhiều thiệt hại, cho nên tuyên bố phá sản, gia sản trên danh nghĩa đều đã bị đóng băng. Hiện tại có thể nói Phỉ gia là tường đảo mọi người đẩy, muốn cứu Phỉ Vanh cũng vô cùng khó khăn.

Càng chưa nói đến, Phỉ Dịch trừ bỏ Phỉ Vanh, ở ngoài còn có con riêng. Tiêu hao tinh lực ở trên người đứa con lớn phạm tội, còn không bằng dành tiền cho đứa con bé. A, chuyện này là Ứng Chử nói cho cô, tuy rằng cô cũng không rõ vì sao Ứng Chử lại biết mấy thông tin này.

Nhờ phúc Phỉ gia gà bay chó sủa, Ứng Chử hành động vô cùng thuận lợi, điện thoại Lý Ngôn Hề cuối cùng cũng về tay cô. Cô nhận lấy điện thoại, giờ khắc này những thứ liên quan đến Phỉ Vanh đều bị cô vứt hết sau đầu.

“Cảm ơn anh.”

Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc điện thoại bị mất, khóe mắt đều không chút vào che giấu vui sướиɠ.

“Lúc trước đáp ứng em mang điện thoại về, cũng đã muộn vài ngày.” Ứng Chử đút tay vào túi, dáng người đĩnh bạt, như mậu lâm tu trúc, thập phần khiến người khác chú ý.

Lý Ngôn Hề lắc đầu, “Lấy được về là tốt rồi.”

Ứng Chử có vẻ bận, sau khi tự mình đưa điện thoại, đưa cô đi ăn xong, cũng thực nhanh trở về.

Tiễn anh đi rồi, Lý Ngôn Hề khởi động điện thoại, bắt đầu suy nghĩ về tác dụng của cái điện thoại này.

Cho đến khi mở phần tin nhắn, cô ngơ ngẩn. Cô kinh ngạc phát hiện, khi Phỉ Vanh tự gửi tin nhắn cho chính dãy số này, sẽ nhận được tin tức tài chính.

Lý Ngôn Hề mở máy tính, tìm tin tức tài chính địa phương, đối chiếu thời gian. Sau một lúc lâu, biểu tình cô trở nên nghiêm túc. Điện thoại này của cô cư nhiên lại có thể xem trước tin tức tài chính của một tháng trong tương lai?

Khó trách, khó trách Phỉ Vanh trăm phương nghìn kế ăn cắp điện thoại này.

..........

Aaaaaaa, điên mất, mãi mình mới đăng nhập được để đăng chương mới😢😢