Chương 27

Edit: cá quả.

......

Có lẽ là bởi vì nói chuyện cùng Lý Ngôn Hề, các cô gái phòng 302 cũng đã tiếp xúc với Lâm Đạt. Muốn chán ghét một cô gái nhiệt tình đáng yêu như Lâm Đạt thật sự không dễ dàng.

Buổi chiều thứ sáu sau khi lên lớp, lớp trưởng thông báo với cô một chuyện.

“Ngôn Hề, đạo cụ chúng ta có thể tiết kiệm được. Mấy ngày nay Tô Nhiễm Nhiễm đã tự mình thiết kế váy, cũng đã liên hệ nhà may hỗ trợ may vá luôn rồi.”

Lý Ngôn Hề gật đầu cười, “Như thế thì việc của mình nhẹ hơn rồi, không nghĩ tới Tô Nhiễm Nhiễm còn có thể thiết kế quần áo đó.” Cô cũng không cảm giác mình bị đoạt quyền, ngược lại nhẹ nhàng thở ra. Chuẩn bị đạo cụ cần khá nhiều thời gian, ban đầu cô còn lo lắng bản thảo dự trữ không đủ, lần này thì tuyệt quá, cuối cùng cũng có thể nghiêm túc viết văn.

Lớp trưởng gật đầu, âm thanh đối với Tô Nhiễm Nhiễm không che giấu được ca ngợi, “Đúng vậy, cô ấy không chỉ soạn nhạc, còn có thể thiết kế quần áo, thật sự rất toàn năng.”

Nhìn lớp trưởng khi nhắc tới Tô Nhiễm Nhiễm khóe mắt không tự giác vui sướиɠ cùng ôn nhu, Lý Ngôn Hề liền biết lớp trưởng đã yêu cô ấy. Ngẫm thấy cũng là điều bình thường, Tô Nhiễm Nhiễm lớn lên xinh đẹp, biểu hiện trước mặt mọi người cũng rất tốt.

Cô dứt khoát không nghĩ đến những việc này nữa, chuyên tâm trở lại công việc gõ chữ. Vì tuần sau đề cử, cô còn phải dự trữ thêm nhiều.

Thời điểm viết được một nửa, Ứng Chử gọi điện thoại cho cô, nói muốn mời cô ăn cơm. Lý Ngôn Hề vẫn chưa ăn cơm chiều, liền gật đầu đồng ý, hai người hẹn bên ngoài một nhà hàng cơm Tây. Nhà hàng này làm bò bít tết vô cùng tốt, tươi mới ngon miệng, có điều giá hơi đắt.

Cô cúp điện thoại, vừa quay đầu đã thấy ba đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm.

“Đi hẹn hò à?”

“Cùng bạn trai sao?”

“Hai người các cậu cũng thật là, yêu nhau mà cả tuần cũng không gặp mặt được vài lần, như vậy không được rồi.”

Lý Ngôn Hề không khỏi bật cười, chỉ có thể giải thích: “Là do dạo này tớ bận quá, nên mới từ chối lời mời của anh ấy.”

Cô cân nhắc hay là tạo ra câu chuyện mình cùng Ứng Chử chia tay, bằng không cứ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ bị lộ mất.

Cô vừa mới đứng lên muốn đi, Chu Tử hận rèn sắt không thành thép mà nhìn cô, “Cậu cứ để như vậy mà hẹn hò sao?”

Lý Ngôn Hề sờ sờ mặt mình, “Tớ làm sao?” Hôm nay cô mặc váy jean, nhẹ nhàng thư thái.

Đào Hân Nhiên nhịn không được buông điện thoại xuống, vô cùng tán đồng gật đầu, “Dù sao cũng là đi hẹn hò, cứ cho cậu xinh đẹp từ trong trứng, cũng nên trang điểm một chút chứ.”

Cô búng tay một cái, nháy mắt ra hiệu với Giang Phồn, Giang Phồn lập tức ấn Lý Ngôn Hề xuống ghế, nói: “Ngồi xuống, mình giúp cậu trang điểm.”

Chu Tử nói: “Đừng trang điểm vội, chúng ta chọn quần áo cho cậu ấy trước đã.”

Lý Ngôn Hề nhìn bộ dáng hứng thú bừng bừng của bạn cùng phòng, đột nhiên toát mồ hôi lạnh, cảm thấy nếu mình cự tuyệt, không biết sẽ phát sinh ra sự việc đáng sợ tới nhường nào.

Trải qua một phen bận rộn, cuối cùng cô thay một chiếc áo len dài sọc trắng hồng, bên trong phối hợp đai đeo chân váy màu đen, trên chân là đôi giày trắng đang hot năm nay. Trang phục nhàn nhã lại hơi gợi cảm, đây cũng là loại hình ngày thường cô hiếm khi thử.

Đào Hân Nhiên còn lấy ra mấy thỏi son mình mới mua, chọn tới chọn lui, cuối cùng chọn màu đỏ cherry, tô lên càng làm nổi bật làn da trắng nõn của cô. Theo cách nói của Đào Hân Nhiên, Ứng Chử nếu còn không hôn xuống, tuyệt đối không phải là đàn ông.

Trang điểm xong, các cô mới cảm thấy mỹ mãn gật đầu, giống như đã hoàn thành một tuyệt tác nghệ thuật.

Lý Ngôn Hề đầu đầy hắc tuyến, ăn cơm cùng Ứng Chử vốn chỉ là một việc bình thường, bị mọi người làm trang trọng như vậy, tự nhiên khiến cô khẩn trương lên. Cô bình phục tâm tình, đi tới nơi hẹn.

Có lẽ là bởi trang điểm làm chậm trễ chút thời gian, khi cô đến nơi, Ứng Chử đã chờ ở bên kia. Trên tay anh cầm thực đơn, góc nghiêng hoàn mỹ chuyên chú, dưới ánh đèn phá lệ ôn nhu.

Lý Ngôn Hề ngồi xuống vị trí đối diện anh, “Em xin lỗi, vừa rồi có việc trì hoãn.”

Ứng Chử ngẩng đầu, tầm mắt trên người cô lưu luyến một lúc mới thu hồi, bất động thanh sắc nói: “Cẩn thận chút nữa trở về sẽ bị lạnh.”

Lý Ngôn Hề vì phối váy, cũng không mặc quần leggings, gió đêm chỉ cần thổi một phát là đầu gối sẽ lạnh căm căm. Có điều là con gái, trong tình huống bình thường, đều sẽ lựa chọn thời trang. Hiện giờ bị Ứng Chử chỉ ra, cô chỉ muốn nghiến răng — anh chỉ có thể chú ý mỗi cái này thôi sao?

Tựa hồ cảm nhận được oán niệm trong lòng cô, Ứng Chử nhẹ nhàng cười, tiếng cười trầm thấp dưới cầm khúc du dương của nhà hàng phá lệ dịu dàng, “Em trang điểm như vậy rất xinh.”

Lý Ngôn Hề hừ một tiếng, “Vậy anh có nhìn ra em trang điểm chỗ nào không?”

Ứng Chử chần chờ một chút, “Son môi?”

Quả nhiên là trai thẳng! Cô rõ ràng còn đánh má hồng với vẽ mắt nữa!

Lý Ngôn Hề lạnh mặt, bắt đầu xem thực đơn.

Ứng Chử nói: “Bò bít tết nhà hàng này hương vị không tồi, đặc biệt là dùng gỗ táo để nướng

Lý Ngôn Hề vô cùng tin tưởng khẩu vị của anh, rất nhanh liền chọn bò bít tết anh đề cử, ngoại trừ bít tết, cô còn gọi một ly nước xoài. Ứng Chử gọi bít tết giống cô, đồ uống lại là rượu vang đỏ.

Ăn được một nửa, cô mới nhớ tới giấy mời, cô lấy giấy mời đưa Ứng Chử, “Đây là giấy mời tiệc tối ban bọn em, nếu anh rảnh thì có thể đến xem.”

Ứng Chử nhìn thời gian trên giấy mời, khẽ gật đầu, “Được, anh sẽ đến đúng giờ.”

Lý Ngôn Hề chớp chớp mắt, nói: “Thật ra nếu anh bận cũng có thể không tới.”

Cô biết gần đây Ứng Chử rất bận, ngay cả cuối tuần cũng ít khi ở nhà, Ứng Chanh đã nhiều lần oán hận với cô.

Ứng Chử câu môi, “Thời gian trước công ty có việc cho nên hơi bận, khoản thời gian này không còn như vậy nữa đâu.”

Lý Ngôn Hề vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với anh, có mỹ thực, lại có cả nam sắc, không thể không thừa nhận thật là cảnh đẹp ý vui. Nguyên bản phiền lòng cứ như vậy bị nhẹ nhàng áp xuống, thần sắc cô cũng vô thức thư hoãn lại.

Cho đến khi gần ăn xong, Lý Ngôn Hề bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, nói: “Hiện tại Phỉ Vanh cũng bị bắt, nếu anh muốn chia tay cũng được.”

Vốn dĩ bọn họ không phải thật sự có quan hệ nam nữ, ban đầu cũng chỉ là tránh cho Lý Ngôn Hề bị Phỉ Vanh quấn lấy.

Ứng Chử buông nĩa, lẳng lặng nhìn cô, con ngươi đen nhánh chỉ chiếu ảnh ngược một mình cô. Bị anh nhìn như vậy, trong lòng Lý Ngôn Hề vô hình có thêm phần chột dạ.

Kì lạ, vì sao cô phải chột dạ?

Cô bình tĩnh nhìn lại.

Ứng Chử sâu kín thở dài, biểu tình như oán phụ, “Em cứ thế mà muốn bỏ rơi anh sao?”

Trong đầu Lý Ngôn Hề không ngừng quét qua làn đạn — “Trúc mã đột nhiên trở thành diễn tinh, phải làm sao đây?”

Cô lạnh lùng nói: “Không sai, em đã ngán anh rồi.” Muốn diễn kịch, em cũng biết!

Ứng Chử nói: “Trước kia em còn nói anh là Trương Lê trong lòng em.” Trương Lê là đại minh tinh cực kì nổi tiếng của Hoa Quốc, có thể nói là nam thần quốc dân, fans từ ba tuổi đến 80 tuổi đều có đủ.

Lý Ngôn Hề nó: “Đúng vậy, em hết thích Trương Lê rồi, gần đây em thích Cao Ân.”

Ứng Chử: “…..”

Một lát sau, anh nói: “Hay là giúp anh thêm một thời gian nữa.” Anh xoa huyệt thái dương, bộ dáng đau đầu.

“Ở trường học có mấy cô gái theo đuổi anh, lúc đầu còn có một đôi bạn thân, suýt chút nữa trở mặt thành thù. Sau đấy biết anh có bạn gái, hai người đó mới ngừng lại, làm hòa với nhau. Cho nên vì tình bạn của các cô ấy, anh thấy mình có bạn gái cũng rất tốt.”

Ứng Chử nói như vậy khiến Lý Ngôn Hề cảm thấy nếu mình cự tuyệt, quả thực chính là phá hỏng mối quan hệ của hai người, trời đất không dung. Cô chần chờ một chút, vẫn là gật đầu đáp ứng.

“Vậy được rồi.” Cô ngước mắt, nghiêm túc nói: “Chờ anh có người mình thích, muốn chia tay với em, cứ nói cho em biết.”

Ứng Chử gật đầu, nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tư thái ưu nhã.

Lý Ngôn Hề không biết có phải chính mình nhạy cảm không, tâm tình Ứng Chử có vẻ như không được tốt?

Cô uống một ngụm nước trái cây, không nói chuyện.

Tiếng dương cầm du dương vang lên, giai điệu nhẹ nhàng thanh thoát, cực kì êm tai, Lý Ngôn Hề không tự giác nghe đến mê mẩn, khúc đàn này cô chưa từng nghe qua.

Từng trận vỗ tay khiến cô bừng tỉnh, sau khi diễn tấu dương cầm xong, mọi người không nhịn được vỗ tay.

“Cảm ơn mọi người đã thích, đây là ca khúc tôi soạn lúc trước, hôm nay đàn thử một chút, gọi là tặng cho Alice.”

Thanh âm này điềm mỹ động lòng người, vô cùng quen tai.

Lý Ngôn Hề kinh ngạc mà nhìn về phía đối phương – người diễn tấu bài nhạc này thực sự là Tô Nhiễm Nhiễm, cô mặc một bộ lễ phục vàng nhạt, hướng về phía mọi người hơi hành lễ, bắt mắt như một nàng công chúa.

Cư nhiên là Tô Nhiễm Nhiễm?

Ứng Chử từ biểu tình của cô nhìn ra dấu vết, “Em quen cô ấy?”

Lý Ngôn Hề gật đầu.

Tô Nhiễm Nhiễm tựa hồ cũng thấy cô, từ trên đài xuống, khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại, vị trí trái tim cũng truyền đến một trận đau đớn.

Tô Nhiễm Nhiễm đi đến trước mặt cô, tươi cười xán lạn, “Không nghĩ tới lại gặp cậu ở đây, Lý Ngôn Hề, cậu hẹn hò ở đây sao?”

Lý Ngôn Hề còn chưa nói gì, Ứng Chử liền khí định thần nhàn nói: “Là hẹn hò.”

Lý Ngôn Hề hơi suy tư, vẫn là sử dụng năng lực đọc tâm với Tô Nhiễm Nhiễm. Cô mẫn cảm nhận thấy ngữ khí Tô Nhiễm Nhiễm khi nói chuyện cùng cô vô cùng thân thiết, nhưng phần không thích cũng như có như không, đơn giản nghe một chút tiếng lòng. Nếu đối phương thật sự muốn đối phó với cô, cũng có thể chuẩn bị sẵn sàng trước. Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

[Chúc mừng kí chủ thành công tiếp xúc với mục tiêu công lược Ứng Chử, +10]

Đột nhiên xuất hiện âm thanh máy móc làm Lý Ngôn Hề giật mình. Cái này giống như cô đã thấy qua trong tiểu thuyết, gọi là hệ thống tùy thân?

[Hảo cảm nhân vật mục tiêu Ứng Chử đối với ký chủ -100, trừ 50 điểm.]

Biểu tình Tô Nhiễm Nhiễm cứng lại.

Lý Ngôn Hề không nhịn được, cười ra tiếng. -100 điểm? Còn có thể tiếp tục thấp hơn sao? Con gái người ta còn mặt mũi không.