Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hóa Ra Tôi Là Bạch Nguyệt Quang Của Lão Đại

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: cá quả

.............

Biểu tình Diêu Yến như không chịu được, nghiêm mặt nói: “Tôi còn có việc, đi trước.”

Sau đó hận ý ngút trời dẫm lên giày cao gót lộc cộc rời đi.

Lý Ngôn Hề nhìn bà ta đã đi xa, liếc Ứng Chử một cái, “Em hay ghen?”

Khóe miệng Ứng Chử cong cong, không nói gì. Anh lớn lên anh tuấn, thời điểm ôn nhu nhìn người khác, trong mắt như chất chứa vô số ánh sao lấp lánh, làm người chỉ muốn đắm chìm trong đôi mắt kia.

Cứ cho Lý Ngôn Hề từ nhỏ đã nhìn quen gương mặt này rồi, khi anh mỉm cười như vậy, vẫn không thể chống lại được mị lực hút hồn này.

Cô bình ổn tiếng tim đập, cười hỏi: “Anh thật sự không muốn thành minh tinh sao, vị Diêu nữ sĩ kia nghe nói là người đại diện số 1 Đằng Long, nâng ai người ấy nổi đó.” Kỳ thật, cô không đặc biệt hiểu rõ giới giải trí, nhưng lại có Ôn Kiều sắp bước vào giới giải trí phổ cập một chút kiến thức về giới cho cô.

Ứng Chử nhàn nhạt nói: “Quá phiền phức.”

Lý Ngôn Hề nhớ đến anh cùng bạn hợp tác mở công ty, tán đồng gật đầu. Nếu Ứng Chử vào giới giải trí, như vậy mới là lãng phí tài năng.

Mấy người Ôn Kiều cũng đi tới, “Sao vừa nãy em đi lâu vậy? Tiết mục đều biểu diễn xong rồi.”

Lý Ngôn Hề kể lại đại khái sự tình phát sinh khi đó một lần. Cô có chút tiếc nuối thở dài, “Đáng tiếc, file ghi hình kia bị hỏng, nếu không đã có thể biết ai giở trò.” Cô biết rõ ràng Tô Nhiễm Nhiễm tự mình dựng chuyện, nhưng lại không có chứng cứ.

Thẩm Thuần Hi nhíu mày nói, “Tuy rằng Tô Nhiễm Nhiễm đáng ghét, nhưng lại bỏ pha lê khiến cô ấy bị thương thì thật sự rất quá đáng.”

Rõ ràng Minh Tinh hiểu Tô Nhiễm Nhiễm hơn những người khác, không cho là đúng nói: “Mình thấy cô ta dùng khổ nhục kế thì có, nếu không đang yên đang lành, tội gì phải một hai ngăn cản mọi người xem ghi hình, còn trùng hợp xui xẻo hắt nước lên máy tính nữa.”

Tuy Minh Tinh không có ở hiện trường, lại có thể suy đoán đến tám, chín phần mười. Dù sao trong những người ở đây, ngoại trừ Lý Ngôn Hề, cô ấy cũng được xem như là người hiểu tính cách không từ thủ đoạn của Tô Nhiễm Nhiễm nhất.

Hiển nhiên Thẩm Thuần Hi không suy đoán theo hướng này, nhíu mày, “Nhưng như vậy rất đau, cô ấy thật sự có thể tàn nhẫn với mình như thế sao.” Chung quy cũng là người không liên quan đến mình, nên cô chỉ bát quái vài câu, rất nhanh đã đem lực chú ý chuyển đến đêm nay ăn gì.

Lý Ngôn Hề đưa hội bạn đến phố ăn vặt sau trường để ăn cơm, liên hoan cùng hội bạn thân, rất nhanh đã giúp tâm trạng cô không vui vì Tô Nhiễm Nhiễm tan thành mây khói.

Sau khi ăn no, Thẩm Thuần Hi và Ôn Kiều xin phép về trước.

Bởi vì buổi chiều Lâm Đồng nói cho Lý Ngôn Hề chuyện khả năng sẽ được chuyển thể, hiện tại cô lại càng nhiệt tình gõ chữ. Cô trở lại ký túc xá, cất laptop, chuẩn bị về nhà gõ chữ.

Tuy bạn cùng phòng cô đều rất săn sóc, cô ngày thường gõ chữ yêu cầu không gian yên tĩnh, cố gắng hết sức không làm ồn. Nhưng Lý Ngôn Hề cũng không muốn các bạn luôn phải nhường nhịn mình, quyết định cuối tuần đều về nhà gõ chữ. Vì có phương tiện gõ chữ, cô mua riêng máy móc bàn phím, nếu sử dụng ở ký túc xá, sẽ dễ tạo ra tiếng ồn.

Chu Tử vô cùng hứng thú với nhà mới của cô, đi theo cô trở về. Dù sao nhà Lý Ngôn Hề có phòng cho khách, thu nhận cô ấy cũng không vấn đề gì. Cô cũng mang cả công cụ vẽ tranh của mình về nhà. Từ nhỏ Chu Tử đã học vẽ tranh, trình độ hội họa không tồi, nghe nói còn từng gửi bài lên tạp chí truyện tranh, kiếm được chút tiền.

Chờ tới khi đến nhà Lý Ngôn Hề, cô nhìn căn phòng lớn trống trải không nhịn được kinh hô, “Một mình cậu ở thì quá thoải mái luôn.”

Lời vừa nói ra miệng, cô liền ý thức có điểm không ổn — mẹ bạn thân mất sớm, vội vàng thè lưỡi, nói sang chuyện khác, “Mình có thể xem phòng cho khách không?”

Lý Ngôn Hề đưa cô đến phòng cho khách, Chu Tử không cho Lý Ngôn Hề hỗ trợ, chính mình vén tay áo thu dọn đồ đạc, nói là không thể chậm trễ thời gian gõ chữ quý báu của Lý Ngôn Hề.

Lý Ngôn Hề không khỏi bật cười, cũng cảm nhận được ý tốt của bạn.

Cho đến khi cô viết xong một chương, phát hiện Chu Tử đã rửa sạch hoa quả, đặt bên cạnh máy tính mình. Bản thân cô ấy lại lướt điện thoại, xem video tiệc tối đại học Z, càng lướt mày nhăn càng chặt.

“Làm sao vậy?”

Chu Tử nói: “Tô Nhiễm Nhiễm nổi rồi.”

“Tất cả bình luận đều đang nói về cô ta, mình vừa mới xem, đã từ hot search thứ mười leo lên thứ ba.”

Chu Tử đưa điện thoại cho Lý Ngôn Hề xem. Có tài khoản tích V quay video về ‘Thập diện mai phục’ và ‘Cẩm lý sao’, khen ngợi Tô Nhiễm Nhiễm tài mạo song toàn, người đẹp âm ngọt. Weibo này đăng lên chưa được ba giờ, đã có vạn lượt tương tác, lượt like video lên tới trăm vạn, độ hot có thể thấy rõ.

Tất cả bình luận phía dưới đều hỏi Tô Nhiễm Nhiễm là ai.

[Có ai biết Tô Nhiễm Nhiễm là ai không? Từ hôm nay trở đi, tôi chính là fan của cô ấy.]

[Tiểu tỷ tỷ lớn lên thật là xinh đẹp, là tiên nữ sao. Bộ dáng cô ấy khiêu vũ quá đẹp, màn hình hơi bẩn rồi, tôi phải liếʍ trước đây.]

[Trọng điểm là còn tài hoa như vậy! Nốt nhạc tôi còn không thuộc, cô ấy lại có thể làm ra khúc ‘Thập diện mai phục’ đến mức chuyên gia đều ca ngợi không ngớt, cô ấy còn là người sao???]

[Lầu trên, người ta còn học ở trường đại học trọng điểm, không phải người, là thần.]

Đem tin tức này đẩy lên cao trào chính là một Weibo “Đau lòng Tô Nhiễm Nhiễm. Chủ nhân Weibo này chụp hình đôi giày bị nhiễm máu của Tô Nhiễm Nhiễm, tỏ vẻ cho dù chân Tô Nhiễm Nhiễm bị thương đổ máu, vẫn vô cùng chuyên nghiệp mà bày ra dáng vẻ xinh đẹp nhất, điềm mỹ mỉm cười với mọi người, khiến người khác vừa đau lòng cô ấy, vừa khâm phục thái độ chuyên nghiệp của cô.

Vì thế dưới Weibo này đều là loại bình luận “Đau lòng tiểu tỷ tỷ.” "Trìu mến tiểu tỷ tỷ”.

Vừa lúc tháng trước có một tiểu hoa bị tuôn ra tin tức lạm dụng thế thân, một bộ phim truyền hình, cô ấy chỉ quay chụp một vòng, còn lại toàn bộ đều do thế thân hoàn thành.

Vì thế tiểu hoa này lại một lần nữa bị lôi ra quất xác, thành pháo hôi phụ trợ cho Tô Nhiễm Nhiễm chuyên nghiệp, cũng khiến nhân khí Tô Nhiễm Nhiễm không ngừng tăng cao.

Weibo mới mở mấy ngày trước của Tô Nhiễm Nhiễm cũng bị các thanh niên mạng thần thông quảng đại đào ra, ngắn ngủn mấy giờ, đã có mười mấy vạn fan, hơn nữa số lượng fan nhìn mắt thường cũng có thể thấy được tốc độ tăng nhanh.

Trên weibo, từng li từng tí về Tô Nhiễm Nhiễm đều bị khai quật ra, bao gồm việc cô ấy là con lai, còn là sinh viên trao đổi đại học Z.

Lý Ngôn Hề không tiếp tục lướt xuống, cứ như vậy một lát, hot search về Tô Nhiễm Nhiễm lại lên một thứ hạng, xem ra sắp cao nhất rồi.

Chu Tử tức giận bất bình nói: “Toàn là một đám xem mặt!”

Lý Ngôn Hề phụt cười ra tiếng, “Bọn họ đều không quen biết Tô Nhiễm Nhiễm, không xem mặt thì nhìn cái gì đây?”

Tuy rằng Chu Tử thấy cô nói hợp lí, nhưng vẫn tức giận.

Lý Ngôn Hề nhàn nhạt cười, “Cô ấy muốn làm gì, cứ kệ cô ấy, giới giải trí hỗn loạn như vậy.”

Nhìn danh khí Tô Nhiễm Nhiễm trên mạng khuếch tán cực nhanh, nói không có marketing giả sau lưng, cô căn bản không tin. Liên hệ với Diêu Yến buổi chiều, Lý Ngôn Hề ít nhiều có thể đoán được mục đích đằng sau. Nhìn dáng vẻ này, có vẻ như Tô Nhiễm Nhiễm tính toán tiến vào giới giải trí.

Cô suy tư nhìn điện thoại, ít nhiều có thể đoán được ý tưởng của cô ấy. Hệ thống Tô Nhiễm Nhiễm yêu cầu cô ấy kiếm nhiều điểm từ độ hảo cảm của người khác, làm gì có cách nào kiếm điểm nhanh hơn làm minh tinh chứ?

Cứ cho một fan chỉ tính một điểm, mười vạn fan cũng đủ kiếm cho cô ấy số điểm không nhỏ.

Lý Ngôn Hề khẽ nhíu mày, tưởng tượng như vậy, tức khắc tâm tình không thể tốt được, ai biết Tô Nhiễm Nhiễm sẽ dùng những điểm đó để làm gì. Thời điểm cô ấy không đủ điểm, hành động không kiêng nể gì, đến khi có nhiều điểm, chẳng phải muốn trời sao? Chỉ là cô bên này mặt mày ủ ê cũng không thể ảnh hưởng gì tới cô ấy. Cô cắn răng một cái, quyết định gõ chữ cho đỡ mệt tâm!

……..

Trong một cuối tuần, Lý Ngôn Hề dự trữ được ba vạn chữ, có thể nói là cảm thấy mỹ mãn.

Thời điểm Chu Tử ở nhà cô rảnh rỗi không có việc gì làm, còn nhìn cô viết tiểu thuyết, hơn nữa còn động bút vẽ nhân vật nữ chính. Lý Ngôn Hề vô cùng thích, trực tiếp upload vào phần văn án.

Bởi vì phòng ở cách trường không xa, cô quyết định sáng thứ hai mới trở lại trường.

Chỉ là khi cô và Chu Tử vừa mới đến cổng trường, thiếu chút nữa bị khí thế ở cổng trường làm cho hoảng sợ.

Rất nhiều phóng viên khiêng camera vây chật cổng trường như nêm cối, có vài giáo viên, học sinh bị bọn họ vây quanh phỏng vấn.

“Xin hỏi cậu có biết Tô Nhiễm Nhiễm học ở trường này không? Tính cách cô ấy như thế nào vậy?”

“Ở trường học cô ấy có được hoan nghênh không?”

“Hiện tại cô ấy có bạn trai không?”

“Ai là sinh viên khoa ngoại ngữ hệ Tiếng Anh, có thể cho chúng tôi phỏng vấn một chút được không?”

Chu Tử tặc lưỡi, “Thật đáng sợ,”

Trong lòng Lý Ngôn Hề xúc động, thừa dịp những phóng viên này vây quanh mấy sinh viên khác, nhanh nhẹn lấy ra thẻ sinh viên cho bảo vệ ở cổng kiểm tra, sau đó chạy nhanh vào phòng học. Ngày thường người ngoài sau khi đăng kí là có thể vào trường. Nhưng những phóng viên này bị ngăn ở ngoài, nhà trường lo họ sẽ làm ảnh hưởng đến học sinh nên phải thực hiện ngăn cản.

Lý Ngôn Hề nhướn mày, cô có linh cảm cuộc sống sinh hoạt yên bình của mình sẽ một đi không trở lại.

Cho đến khi bạn học vào được lớp, thẳng đến khi vào giờ, cũng chưa nhìn thấy bóng dáng Tô Nhiễm Nhiễm đâu, nghe nói hôm qua cô ấy đã xin nghỉ một tháng.

Chu Tử trực tiếp hỏi Lâm Đạt chuyện của Tô Nhiễm Nhiễm.

Lâm Đạt nói cho các cô: “Cậu ấy nói muốn tham gia một cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc, nên bế quan huấn luyện.”

Cuộc thi âm nhạc Hoa Quốc là một gameshow. Giám khảo chọn ra ca khúc mà mình ấn tượng nhất và người hát, người chiến thắng cuối cùng còn được những ca sĩ lão làng giúp thu album. Thời gian báo danh của quý thi đấu này bắt đầu từ tháng 11, cũng chính là thứ hai tuần sau. Hơn nữa những ca khúc dự thi đều là do chính thí sinh tự sáng tác nên chất lượng bài hát chiếm điểm số không nhỏ.

Lý Ngôn Hề nhớ tới Ôn Kiều cũng sẽ tham gia, còn lấy lần thi đấu này thành sân khấu xuất đạo, như vậy đến lúc đó cô ấy và Tô Nhiễm Nhiễm sẽ là đối thủ đi.

Nếu Ôn Kiều bị loại người thích đạo nhái như Tô Nhiễm Nhiễm chèn ép, cô sẽ cảm thấy bất bình thay Ôn Kiều.

Nếu lúc đó Tô Nhiễm Nhiễm vừa vặn “sáng tác” ra bài hát có trong mấy bài bán cho Hoàng Triều thì tốt.

Cô đè ép suy nghĩ này xuống, tiếp tục chuyên chú nghe giáo sư giảng bài.

Trời đất bao la, việc học lớn nhất.

Sau khi cô trở lại ký túc xá, Ứng Chử gọi điện thoại cho cô, bảo cô chú ý nhận tin nhắn.

Thần thần bí bí.

Lý Ngôn Hề sau khi cúp điện thoại lập tức mở máy tính, đăng nhập vào chim cánh cụt, mở hòm thư ra.

Ứng Chử gửi tin nhắn là một folder dung lượng lớn.

Trong lòng Lý Ngôn Hề hơi động, download folder về máy. Wifi của trường không tốt lắm, cô phải đợi đến hai mươi phút mới download xong.

Khi mở video ra, nhìn thấy hình ảnh quen thuộc, cô giật mình, nghiêm túc xem.

Cô không nghĩ tới thứ mà Ứng Chử gửi cho mình, lại là ghi hình hậu trường ngày thứ sáu. Cũng không biết Ứng Chử đã làm gì mà có được file này. Tất nhiên, những thứ đó đều không quan trọng bằng chứng cứ.

Lý Ngôn Hề nghiêm túc nhìn Tô Nhiễm Nhiễm nhân lúc mọi người không để ý, cúi đầu bỏ mảnh vỡ vào giày, cô chụp lại màn hình, không khỏi thở phào.
« Chương TrướcChương Tiếp »