Chương 44

Edit: cá quả.

.........

Bài hát hay là bài hát hay, cho dù đám Chu Tử vô cùng ghét Tô Nhiễm Nhiễm, cũng không thể phủ nhận bài hát này thật sự rất êm tai. Bởi vậy sau khi các cô nghe được lời Lý Ngôn Hề, không hẹn mà cùng nhìn về phía cô, ánh mắt mang theo vài phần khó hiểu.

Trong giám khảo ở đây có một người là thiên hậu Hứa Văn Vi của Hoàng Triều, khi camera quét về phía cô ấy, sắc mặt Hứa Văn Vi xanh mét. Lão nghệ sĩ đã ngây người ở giới giải trí mười mấy năm như cô ấy lại không khống chế được sắc mặt, lại liên tưởng đến trước đây Ôn Kiều cũng từng nói qua với mình công ty tính toán chọn một bài trong đống ca khúc đó để cho vào album của Hứa Văn Vi, Lý Ngôn Hề ít nhiều cũng suy đoán được vài phần.

Chỉ sợ bài ‘Ẩn hình cánh’ này, dự định ban đầu là để Hứa Văn Vi hát.

Lý Ngôn Hề lạnh nhạt nhìn Tô Nhiễm Nhiễm trên sân khấu hát vô cùng động tình, nói: “Bài hát cậu ta đang hát, là sao chép.”

Đào Hân Nhiên kinh hãi, “Cậu ta, sao cậu ta dám? Cậu ta không sợ bị phát hiện à?”

“Chắc là cậu ta cho rằng trên đời này ngoại trừ mình, sẽ không ai biết tác giả chân chính của bài hát.”

Cho nên mới không kiêng nể gì mà coi như của chính mình như vậy.

Giang Phồn hỏi: “Tác giả bài hát này không còn ở trên đời sao?”

Lý Ngôn Hề nhẹ nhàng cười, “Xem tiếp rồi các cậu sẽ biết.”

Vài người ăn uống bị cô gợi chuyện treo lên, vò đầu bứt tai, hận không thể cho cô một bộ Aruba, để cô phun ra chân tướng sớm một chút.

Chờ Tô Nhiễm Nhiễm hát xong, giám khảo bắt đầu chấm điểm. Giám khảo tổng cộng có mười người, đều là người thực lực xuất sắc trong giới âm nhạc. Bọn họ biết được vụ ồn ào của Tô Nhiễm Nhiễm, nhưng ở trước mặt công chúng, vì danh tiếng của mình mà suy nghĩ, chấm điểm vẫn sẽ tương đối công bằng.

Hai vị giám khảo trước ở phương diện sáng tác đều cho Tô Nhiễm Nhiễm điểm gần như tuyệt đối, dù sao bài hát này thật sự rất hay, vận luật êm tai, tràn ngập năng lượng hướng về phía trước, ấm áp mà nhiệt huyết. Chỉ là ở phương diện biểu diễn, giọng Tô Nhiễm Nhiễm không đủ phù hợp với bài hát, cũng không biểu đạt được tình cảm, mới cho điểm thường. Nhưng tổng điểm lại vẫn cao hơn những thí sinh trước đấy.

Thiên hậu Hứa Văn Vi cho dù ở trước camera, sắc mặt vẫn lạnh băng như cũ, viết điểm xuống thẻ bài của mình. Thẻ bài lật lên, tất cả mọi người đều thấy được điểm.

Sáng tác: 0 Biểu diễn: 6.4 Kỹ xảo: 3.8 Bão cuồng phong: 6.1 Âm sắc:4.6

Điểm vừa được công bố, camera chiếu ngay gương mặt lạnh như băng của thiên hậu.

“Văn Vi à, cô có phải viết nhầm điểm không? Sáng tác như thế này sao lại được 0 điểm vậy. Không phải tối qua cô chơi game cả đêm, hiện tại bị choáng đầu hoa mắt đấy chứ?” Một vị giám khảo quan hệ không tệ lắm với Hứa Văn Vi lên tiếng hòa giải, cho cô một bậc thang xuống dưới.

Hứa Văn Vi cười lạnh một tiếng, ở trước mặt camera riêng, không chút nào che giấu chán ghét cùng khinh thường với Tô Nhiễm Nhiễm: “Tôi không viết sai điểm, sáng tác của em ấy chính là 0 điểm. Một người ăn cắp nhạc, không xứng đáng đạt được điểm. Nếu không phải không thể trừ điểm, tôi đã sớm trừ điểm.”

“Tô Nhiễm Nhiễm, tôi hỏi em, bài ‘Ẩn hình cánh’ kìa, thật sự là em sáng tác sao?”

Thân thể Tô Nhiễm Nhiễm lảo đảo một cái, mặt nạ trên mặt cũng bị rơi xuống, lộ ra gương mặt dữ tợn xấu xí trước camera, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng kinh hô không ngừng.

“Đây là do chính em tự sáng tác.” Tô Nhiễm Nhiễm trấn định, “Khi em gặp bạo lực internet, bị mọi người bôi nhọ, em cảm thấy đau khổ, cũng thật bất đắc dĩ. Điểm đau khổ này cũng khiến em trưởng thành hơn, cuối cùng ấp ủ ra tác phẩm này.”

Thần sắc Hứa Văn Vi càng thêm lãnh lệ, “Vậy để tôi nói cho em, tác giả bài hát này là Vương Nhã Quân, một tháng trước, tôi đã quay xong MV bài hát này. Tôi sẽ để trợ lí chuyển MV qua đây.”

Khi Tô Nhiễm Nhiễm nghe được tên Vương Nhã Quân, huyết sắc trên mặt trực tiếp rút đi, lời nói biện giải ban đầu ấp ủ cũng nuốt xuống.

Bởi vì là phát sóng trực tiếp, một màn phát sinh này đều bị phát, không thể tiến hành xử lí hậu kì.

Hứa Văn Vi trực tiếp gọi cho trợ lí của cô ấy để trợ lí gửi MV đến hòm thư của mình. Rất nhanh, MV được copy xuống, chiếu lên màn hình lớn.

Trong MV, Hứa Văn Vi mặc váy trắng, sau lưng còn có đôi cánh trong suốt hậu kỳ chế tạo. Giai điệu quen thuộc vang lên……

Tô Nhiễm Nhiễm thấy một màn như vậy, hoàn toàn tuyệt vọng, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.

………

“Hứa Văn Vi hát thật sự quá hay!!” Giang Phồn là fan cuồng của Hứa Văn Vi, tay ôm mặt, mắt lấp lánh nhìn màn hình máy tính, sau lưng mọc ra từng đóa hoa.

“Đúng vậy, so sánh với Tô Nhiễm Nhiễm thật sự là một trời một vực.”

“Bài hát này nếu làm ca khúc album của cô ấy, chắc chắn sẽ trở thành hit năm nay. Bây giờ thì tốt rồi, đều do Tô Nhiễm Nhiễm đạo tác phẩm, cái này chỉ có thể thay thế.”

“Đáng tiếc bài hát này hay như vậy, MV thì duy mĩ, thế này là đốt bao nhiêu tiền aaa!” Chu Tử tưởng tượng đến tiền, bắt đầu đau lòng thay cho Hứa Văn Vi.

Đề tài của các cô gái trong ký túc xá đã chuyển từ Tô Nhiễm Nhiễm sang Hứa Văn Vi, đây cũng là bởi bọn họ vô cùng rõ ràng, lần này Tô Nhiễm Nhiễm không thể ngóc đầu dậy. Mang một cái mác đạo nhạc, hy vọng vào giới giải trí của cô ta hoàn toàn bị diệt sạch.

Cùng suy nghĩ với các cô, Tô Nhiễm Nhiễm đạo nhạc như một quả bom phát nổ trên mạng, tạo lên ồn ào náo động.

Tuy lúc trước vì hãm hại Lý Ngôn Hề, đại bộ phận fan của Tô Nhiễm Nhiễm chuyển thành antifan, nhưng vẫn có một bộ phận nhỏ kiên định mà ủng hộ cô ta, hơn nữa còn tự an ủi mình bọn họ nghe chính là bài hát, không phải xem nhân phẩm.

Chỉ là sau khi việc này tuôn ra, nhóm người ủng hộ kia cũng làm phản. Người kiên trì đến cuối cùng yêu cô ta sâu đậm nhất, fan thành anti cũng là khủng bố nhất.

Một đám chạy xuống phía dưới Weibo Tô Nhiễm Nhiễm, mắng mười tám đời họ hàng tổ tông của cô ta.

[Đồ ăn trộm không biết xấu hổ! Nghĩ tới lúc trước tôi nói chuyện thay cô, quả nhiên chân thành truy tinh sẽ gặp báo ứng.]

[Sao cô còn có mặt mũi sống trên đời này? Nếu tôi là cô, đã sớm hổ thẹn tự sát.] (* sợ nhất là bạo lực mạng như này luôn :(( )

[Người xấu nhiều việc ác, chắc là nói cô đi. Chạy nhanh lăn ra khỏi Hoa Quốc chúng tôi!]

[Hiện tại nhìn đến khuôn mặt xấu xí của cô là tôi lại ghê tởm, khẳng định ông trời có mắt, mới thu hồi diện mạo ban đầu của cô.]

Không chỉ có đám fan cuối cùng biến thành antifan, còn có fan của Hứa Văn Vi chạy tới Weibo của cô ta, bài hát mới của thần tượng bọn họ, vì Tô Nhiễm Nhiễm đạo nhái mà bị bắt sinh non. Fan thiên hậu, sức chiến đấu tự nhiên không tầm thường, trong khoảng thời gian ngắn, thuốc súng nổi lên bốn phía dưới Weibo Tô Nhiễm Nhiễm.

Weibo hiệp hội âm nhạc phía chính phủ cũng công khai văn kiện sao lưu của bài《 ẩn hình cánh 》ở hiệp hội, chứng minh Hoàng Triều trước đó đã sớm có được quyền sở hữu của bài hát này.

Trong khoảng thời gian ngắn, Tô Nhiễm Nhiễm ở giới giải trí có thể nói là mọi người đòi đánh. Đằng Long cũng vì vậy mà rước về một thân thương tích, trong giới giải trí có nhãn lực đều nhìn ra Đằng Long là công ty đằng sau nâng đỡ Tô Nhiễm Nhiễm. Đặc biệt ảnh Tô Nhiễm Nhiễm gặp mặt Diêu Yến còn bị tung ra ánh sáng, Đằng Long bị mắng càng hăng, chỉ có thể vội vàng tiến hành xã giao.

Trong cuộc thi ban đêm, sau khi bị Hứa Văn Vi vạch trần hành vi đạo nhái, điểm Tô Nhiễm Nhiễm thấp thảm không nỡ nhìn, trực tiếp bị đào thải khỏi cuộc thi.

Thời điểm cô ta bị dẫn đi, toàn trường vang lên tiếng vỗ tay như sấm, vui vẻ đưa tiễn cô ta rời đi.

……..

Chính mắt nhìn thấy Tô Nhiễm Nhiễm từ trên mây ngã xuống bùn lầy, Lý Ngôn Hề không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Đối với việc cậy có hệ thống, hành vi càng không kiêng nể gì của Tô Nhiễm Nhiễm, cô vẫn luôn ôm ấp mười hai vạn phần cảnh giác, lo lắng cô ta sẽ lợi dụng năng lực của mình để xúc phạm tới người bên cạnh cô. Chính bởi vì cẩn thận, cô mới thật cẩn thận tìm kiếm cơ hội, cuối cùng Tô Nhiễm Nhiễm một kích mất mạng, khiến cô ta không có cơ hội bò lên.

Trong quá trình này, nếu tâm Tô Nhiễm Nhiễm trong sạch, chắc chắn sẽ không rơi xuống kết cục hiện tại.

Lý Ngôn Hề xem xong phát sóng trực tiếp, nhìn Ôn Kiều thuận lợi tiến vào vòng mười sáu người này, trên mặt lộ ra ý cười vui mừng.

Ôn Kiều đang vì giấc mơ của mình mà cố gắng, cô cũng không thể thua!

Cô lên tinh thần, mở laptop của mình, bắt đầu viết văn.

Trong truyện của cô, sau khi Alicia gϊếŧ anh trai của mình, bi thương qua đi, liền đi đến Thánh Mật Tinh, tìm chân tướng trong lời của anh trai.

Ở bên kia, cô tình cờ bị đuổi gϊếŧ, nếu không phải có nam chủ Lambert trợ giúp, chỉ sợ trả giá thảm thống đại giới. Trải qua một loạt điều tra, Alicia mới phát hiện, năm đó ba mình vì muốn huyết mạch của mình càng trở nên cường đại hơn, đã tiến hành cải tạo gen lên anh em bọn họ.

Trên người Alicia bị cấy vào gen của nữ vương trùng tộc, cô cũng là sản phẩm thí nghiệm duy nhất thành công. Có được năng lực của nữ vương trùng tộc, lại có bề ngoài nhân loại, chính là sản phẩm hoàn mỹ chân chính mà các nhà khoa học theo đuổi.

Trước mặt người khác, Eli đuổi gϊếŧ cô không màng tình anh em, bản thân chính là một loại bảo hộ, để dời đi ánh mắt nghi ngờ trên người Alicia. Có được gen người trùng tộc, không thể thực sự khiến “ nữ vương” bị thương.

……

Mùa đông thành phố X thật lạnh, thổi vào trong cổ, đông lạnh đến người nổi da gà.

Tô Nhiễm Nhiễm bị người đuổi ra khỏi cao ốc.

Gió tạt vào mặt như dao khứa. Cô giống như không cảm giác được, chỉ mơ hồ mà bước. Trên mặt cô không biết lúc nào nhiều thêm vài cái mủ, tản ra một mùi tanh tưởi.

Ánh mắt cô mờ mịt, lẩm bẩm nói.

“Tại sao lại như vậy?”

“Tôi không nên rơi vào kết cục như này.”

Rõ ràng cô phải đứng trên sân khấu, fan phía dưới vì cô hoan hô, vẻ mặt ngưỡng mộ nhìn mình, phảng phất như cô chính là cả thế giới của bọn họ.

Tại sao cô lại đến nông nỗi này? Cô cũng chỉ giống như những người xuyên không khác thôi.

Tô Nhiễm Nhiễm bị sự tình phát sinh đêm nay đả kích đến không có nửa điểm tinh thần, hệ thống trong đầu không ngừng nhắc nhở trừ điểm cũng không để bụng.

Phanh một tiếng, cô bị vướng chân ngã trên mặt đất, lòng bàn tay nóng rát đau đớn làm cô phục hồi tinh thần, một lần nữa trở lại ác mộng trong thế giới. Cô nhịn không được gào khóc, không màng đến hình tượng trước kia.

Tiếng bước chân không nhanh không chậm truyền tới, qua hai mắt mông lung đẫm lệ, cô nhìn thấy một bóng hình cao ráo đi đến trước mặt mình.

Cô lau khô nước mắt, dưới đèn đường, gương mặt Ứng Chử như cũ anh tuấn đến không giống người thật.

“Anh tới cứu tôi sao?” Thanh âm nghẹn ngào của cô mang theo mong đợi.

Ứng Chử nhàn nhạt nói: “Cô không phải người thế giới này.”

Tô Nhiễm Nhiễm mở to hai mắt nhìn.

…..

Mười phút sau.

Ứng Chử nhíu mày nhìn Tô Nhiễm Nhiễm hôn mê trên mặt đất, thần sắc lãnh đạm mang theo sắc bén hiếm thấy, đáy mắt là nhợt nhạt không vui.

“Đáng tiếc, vẫn để nó chạy thoát.” Anh cất lược lại trong túi.

Một lát sau, một chiếc xe xuất hiện.

Hứa Thanh nhảy xuống từ trên xe, bóp mũi, ghét bỏ nhìn Tô Nhiễm Nhiễm ngã trên đất, “Đây là ai vậy? Thối quá đi.”

“Tô Nhiễm Nhiễm. Cậu đem cô ta về trường học đi.”

Khóe miệng Hứa Thanh co rút, “Lão đại, anh không thể lúc nào cũng giao việc xử lí rác rưởi sống cho em chứ! Chúng ta đã thương lượng, lần sau để Hùng Minh đi rồi mà?”

Ứng Chử mắt điếc tai ngơ, tản bộ, không có ý tứ muốn lên xe.

Hứa Thanh lấy khẩu trang, chống cự mùi hôi từ Tô Nhiễm Nhiễm, bất đắc dĩ đem đối phương ném vào trong xe.

……..

Ba ngày sau, Lý Ngôn Hề nghe được tin tức, sau khi cha mẹ Tô Nhiễm Nhiễm biết chuyện, lập tức từ nước ngoài đến, đưa con gái trở về.

Nghe nói Tô Nhiễm Nhiễm bị hóa điên, vẫn luôn không ngừng nhắc mãi vài câu.

“Hệ thống của tôi đâu rồi?”

“Đem hệ thống trả lại cho tôi.”

Theo chân Tô Nhiễm Nhiễm rời đi, đề tài quanh cô ấy dần lắng xuống, sinh hoạt quay lại quỹ đạo.