Chương 63

Edit: cá quả.

.........

Ứng Chanh kéo áo khoác nhỏ của mình, nhếch môi, nhìn qua vô cùng khẩn trương, “Chị Ngôn Hề, em mặc thế này có trẻ con quá không?”

Lý Ngôn Hề nghiêm túc nhìn, “Nhìn đẹp mà, em hợp với kiểu này, xinh xắn hoạt bát.”

Ngũ quan Ứng Chanh không kém, chỉ là vì tuổi còn nhỏ, lại thêm tính cách ngây thơ nên trông hơi trẻ con. Cô với Ứng Chanh hôm nay đều đặc biệt thuê người trang điểm.

Dù sao thì tham gia yến hội, cũng không thể để mất mặt.

Nguyên bản Lý Ngôn Hề còn có chút hơi khẩn trương, nhìn Ứng Chanh càng khẩn trương hơn, lập tức có trách nhiệm làm chị, cố gắng trấn an Ứng Chanh. Trong quá trình này, chút khẩn trương cũng tan thành mây khói.

Vẻ mặt ứng Chanh đau khổ: “Em chỉ sợ làm anh mất mặt.”

Lý Ngôn Hề đưa tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ xinh của cô bé: “Có em gái đáng yêu như vậy, người khác còn phải ghen tỵ nữa đấy. Nào, cười một cái, để mọi người ghen ghét anh của em.”

Ứng Chanh nghe lời này, không khỏi lộ ra nụ cười thật to, sau đó cô bé cúi đầu nhìn đồng hồ, “sao thầy Tạ nhỏ còn chưa đến?”

Thầy Tạ nhỏ trong miệng cô bé là Tạ Thời Quần, Tạ Thời Quần là gia sư của cô bé nhưng cũng chỉ lớn hơn 3 tuổi. Gọi là thầy Tạ thì cảm thấy trang nghiêm quá, còn làm người ta già đi, Ứng Chanh đứa bé lanh lợi này gọi là thầy Tạ nhỏ, còn thể hiện ra mấy phần nghịch ngợm.

Tham gia bữa tiệc này, bình thường đều phải khiêu vũ, Lý Ngôn Hề không yên tâm người khác, liền dứt khoát liên hệ Tạ Thời Quần, để cậu ta giả làm bạn trai Ứng Chanh.

Khoảng thời gian này, Tạ Thời Quần phối hợp với bọn cô, trước mặt người khác sẽ thể hiện thân mật với Ứng Chanh. Đã đóng kịch đương nhiên phải đóng cả bộ. Những kiểu yến hội như này, đương nhiên là cơ hội tốt nhất.

“Sắp rồi.” Lý Ngôn Hề bình tĩnh, Tạ Thời Quần rất có ý thức thời gian.

Vừa nhắc người, người đến. Tạ Thời Quần một thân tây trang đen đến, đi cùng cậu ta còn có Ứng Chử. Tạ Thời Quần một thân đen, hiện ra mấy phần lãnh ngạo. Ứng Chử thì mặc âu phục trắng, càng có phong độ, ngọc thụ lâm phong.

Lý Ngôn Hề nhướn mày, nhịn không được nhả một câu: “Hắc bạch song sát.”

Ứng Chanh nhịn không được cười ra tiếng, "Ha ha ha ha. . ."

Ứng Chử đi tới, hơi nghi hoặc nhìn các cô, “Sao thế?”

Lý Ngôn Hề cười tủm tỉm, "Không có gì, hai người rất đẹp trai.”

Ánh mắt Tạ Thời Quần rơi trên người cô, “Chị hôm nay cũng rất đẹp.”

Ứng Chanh nói: “Hôm nào chị Ngôn Hề cũng đẹp.”

Kể cả cô bé vuốt mông ngựa, Lý Ngôn Hề cũng thật vui vẻ.

Ứng Chử hơi cúi đầu, đưa tay phải ra, lòng bàn tay hướng lên, làm động tác mời, “Đi thôi, công chúa điện hạ.” Thanh âm của anh ôn nhu mà từ tính, chỉ riêng mặt anh, ánh mắt anh giống như đem vỡ vụn quang mang vò tiến vào.

Lý Ngôn Hề đặt tay vào lòng bàn tay anh, “Đi thôi.”

………

Yến hội tổ chức ở bên trong một biệt thự to lớn xa hoa, nhìn từ đằng xa, biệt thự đèn đuốc sáng trưng trong đêm tối như viên kim cương lớn tỏa sáng. Còn chưa vào bên trong đã có thể nghe được tiếng nhạc truyền ra.

Bãi đỗ xe cách đó không xa là những chiếc xe sang trọng, nhìn đến xem, đều thấy hai chữ “Có tiền”

Chết, đã nói là yến tiệc nhỏ mà?

Nhìn thấy chiến trận này, Lý Ngôn Hề đột nhiên có chút ít khẩn trương, cảm giác lòng bàn tay muốn toát mồ hôi.

Cô thấp giọng hỏi Ứng Chử, “Sao em cảm thấy hơi nhiều người?”

Lúc cô lại gần, Trân Châu trên tai khẽ di chuyển theo động tác của cô, vành tai trắng muốt còn mang theo một điểm màu hồng. Ứng Chử hoảng hốt trong chớp mắt, mắt biến sắc đến tĩnh mịch, nhưng vẫn ấm giọng an ủi cô: “Ừm, em cứ coi bọn họ là bí ngô là được.”

Lý Ngôn Hề nhịn không được vui vẻ, "Thế coi anh là bí đỏ luôn được không?”

Ứng Chử nói: “Thế thì anh cũng phải là của dứa hoặc dâu, giá trị nhan sắc cao.”

Trong khi nói chuyện, bọn họ cũng vừa lúc bước vào trong biệt thự.

Yến hội hôm nay, nói đúng ra là công ty chứng khoán Hải Thâm cùng với mấy công ty hợp tác khác tổ chức, trừ bỏ đối tượng làm ăn, còn mời mấy nhà có ý hướng hợp tác. Người càng nhiều lại càng náo nhiệt. Tại những người trung niên tuổi bình quân từ 40 trở lên, Ứng Chử trẻ tuổi đẹp trai liền vô cùng nổi bật. Đương nhiên, tới đây không chỉ có các lão tổng, bọn họ còn đưa cả con cái mình tới, có vợ hoặc tình nhân của mình.

Dạ tiệc lấy hình thức là tiệc đứng, có điều trước đó Lý Ngôn Hề cùng Ứng Chanh đã ra ngoài ăn lót bụng, cũng chỉ cầm một ly nước trái cây tượng trưng.

Ứng Chử thấp giọng nói với cô: ‘Em với Chanh Chanh tìm chỗ ngồi một chút cũng được, nếu không thích chỗ này, thì lên phòng tầng ba.” Tầng hai là nơi tổ chức yến hội, tầng ba là gian phòng cho tân khách nghỉ ngơi, an bài vô cùng thỏa đáng.

Anh lấy thẻ phòng ra, thẻ ra vào làm được rất độc đáo, hình chiếc nhẫn, cảm ứng nạm ở giữa mặt đá.

Anh véo nhẹ ngón tay cô, trực tiếp l*иg nhẫn vào ngón áp út.

Lý Ngôn Hề trầm mặc một chút, yên lặng rút ra, đổi qua ngón cái, “Quá lỏng, đeo ở ngón cái đi.”

Sau khi thay nhẫn xong, cô ngẩng đầu, nhàn nhạt cười, “Được rồi, anh đi làm việc của anh đi, đã có em trông Chanh Chanh. Được rồi, làm việc cho tốt, đừng để đầu tư của em với Đàm Yên đổ sông đổ biển.”

Nhất là mười triệu của Đàm Yên, bán cô cũng không đền nổi!

Ứng Chử vô cùng tự nhiên chỉnh áo choàng cho cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, cúi đầu xuống, “Yên tâm.”

Anh nói chuyện, thổi nhiệt khí bên tai cô, nhiệt độ từ lỗ tai có xu thế khuếch tán lên toàn bộ khuôn mặt.

Nhất định là do nhiệt độ trong biệt thự này quá cao.

……

“Chị Ngôn Hề, pudding xoài này ăn ngon cực, chị có muốn thử chút không?” Ứng Chanh cầm pudding, ăn say sưa ngon lành. Cô bé tựa hồ dùng điểm tâm ngọt để làm dịu áp lực.

Lý Ngôn Hề im lặng qua đi, "Vậy thì chị cũng ăn một chút.”

Chủ yếu là hiện tại cô cũng không có chuyện gì làm.

Ánh mắt cô rơi trên người Ứng Chử ở phía xa, anh tựa hồ đang bàn chuyện với một công ty lâu năm, tư thái ưu nhã mà thành thạo điêu luyện, cho dù ở trước mặt những lão tổng già đời, cũng không có chút câu nệ nào của cái tuổi thiếu niên này, phảng phất như anh trời sinh nên thuộc về dạng này.

Vị trúc mã này của cô, tốc độ trưởng thành, còn bỏ xa tưởng tượng của cô.

Cô rũ mắt, trong lòng kiêu ngạo, đồng thời lại có chút thất lạc nho nhỏ. Ứng Chử này, cô luôn cảm giác có chút xa xôi.

Nhất định là tại nhiệt độ trong này hại cô đa sầu đa cảm.

Lý Ngôn Hề quyết định học tập Chanh Chanh, đi lấy vài món điểm tâm ngọt ăn.

Cô cầm một phần pudding xoài Ứng Chanh đề cử, một phần sữa chua ô mai, để hai cái lên khay.

Cô ngồi ở ghế dài ban công, lan can ban công là thủy tinh trong suốt vây quanh, như thế này không chỉ có thể hưởng thụ hơi ấm trong phòng, ngẩng đầu còn có thể thấy bầu trời, cúi đầu lại có thể đem cảnh thu trong sân thu vào mắt.

Ứng Chanh ăn chút điểm tâm xong, bởi vì son môi bị nhòe nên đi toilet dặm lại. Tiểu nha đầu tham gia loại yến hội này, luôn muốn mọi thứ phải hoàn mỹ.

Lý Ngôn Hề chậm rãi hưởng thụ điểm tâm, không gian ban công nho nhỏ này thành của riêng cô, có thể cảm nhận được náo nhiệt ở hành lang, lại có thể hưởng thụ yên tĩnh.

Ánh mắt cô không có mục tiêu chuyển từ trời xuống sân, đột nhiên ánh mắt đọng lại.

A???

Phía dưới sân xảy ra chuyện gì? Cô giống như nhìn thấy hai người đàn ông ôm nhau, một người bộ dáng thanh tú, một người khác bụng phệ, hình tượng vô cùng có tính xung kích.

Một loại cảm giác buồn nôn xông lên, pudding trong miệng tựa hồ cũng mất hương vị. Lý Ngôn Hề cũng không phải là kỳ thị đồng tính, chỉ là tình huống của hai người này, rõ ràng không phải yêu đương, mà càng giống bao nuôi hơn.

Vị trí trái tim truyền đến cơn đau đã lâu không thấy. Lý Ngôn Hề phản xạ có điều kiện quay đầu, lại nhìn thấy La Thiểu Thịnh đi tới, trong tay cầm một ly rượu đỏ, rượu đỏ cùng âu phục đỏ sậm trên người anh ta càng nổi bật.

Lý Ngôn Hề chẳng biết tại sao, chợt nhớ tới quý tộc huyết tộc trong tiểu thuyết, ưu nhã mà thần bí.

La Thiểu Thịnh đi đến trước mặt cô, “Thật là trùng hợp, Lý Ngôn Hề.”

Lý Ngôn Hề chưa từng nghĩ sẽ gặp anh ta ở đây, lễ phép cười, “Chào buổi tối.”

Ánh mắt La Thiểu Thịnh cũng rơi trên sân, thấy được cảnh tượng bên dưới. Anh ta lắc đầu, giọng nói nhàn nhạt nghe không ra cảm xúc, “Hạ tổng đúng là không kiêng nể gì cả, trong loại trường hợp này cũng không thu liễm. Lúc trước tôi nghe nói ông ấy thích nam thanh tú, chỉ coi là lời đồn, không nghĩ tới lại là sự thật.”

Lý Ngôn Hề không biết nên tiếp lời như thế nào, lúc này cảm thấy nói gì cũng không quá phù hợp. Hai người trong viện kia, cô cũng không quen.

“Em thấy việc này thế nào?”

Lý Ngôn Hề lắc đầu, "Đây là tự do của bọn họ, chỉ cần không gây ảnh hưởng đến người khác, lại là ngươi tình ta nguyện, như vậy người khác cũng không thể chỉ trích gì.”

Dù cho cô không quen nhìn cái này, những cũng sẽ không tùy ý nhúng tay vào việc của người khác.

“Sao em biết bọn họ hai bên tình nguyện? Nói không chừng là Hạ tổng ép buộc cậu ta.”

“Anh đang cố gây tranh cãi, tôi không hiểu rõ hai người bọn họ, làm sao biết họ nói chuyện gì.”

La Thiểu Thịnh áy náy nói: “Tôi xin lỗi, hơi thất thố rồi.” Anh ta rũ mi mắt, lông mi như bàn chải vừa dài vừa mảnh khiến anh ta trông hết sức vô tội, còn mang theo ẩn ẩn thương cảm.

“Chỉ là tôi không quen nhìn loại chuyện này thôi. Tôi có một người bạn, cậu ấy vốn là thiên tài, lại chỉ vì gặp loại chuyện này mà không gượng dậy nổi. Cho nên mỗi lần tôi nhìn thấy những chuyện tương tự như này liền đau buồn.”

“Ông nội tôi cũng nói tôi như vậy không tốt, làm ăn không thể để tình cảm lộ ra ngoài.”

Lý Ngôn Hề chỉ là cúi đầu uống nước trái cây, mặc dù cô có thể thao thao bất tuyệt an ủi đối phương, nhưng hoa ngôn xảo ngữ, trước sự thống khổ của người khác cũng vô nghĩa.

“Tôi còn nghĩ em sẽ bảo tôi nén bi thương đấy.” La Thiểu Thịnh giống như đã khôi phục lại, dùng ngữ khí trêu trọc nói.

“Bạn anh vẫn còn chứ?”

La Thiểu Thịnh gật đầu.

“Vẫn còn sống là vẫn có hi vọng.”

“Em nói vậy cũng đúng, gần đây cậu ấy cũng đang từng bước thoát khỏi bóng ma.”

“Chị Ngôn Hề.” Ứng Chanh dặm xong lớp trang điểm trở lại, hiếu kỳ nhìn La Thiểu Thịnh. Sau một lúc lâu, cô bé nhớ lại, “A, là anh!”

Thiếu gia muốn thanh toán cho cô với chị Ngôn Hề!

La Thiểu Thịnh ôn tồn cười, “Ừm, hôm nay anh đưa ông nội đến.”

“Mỹ nữ như hai người chỉ ở ban công này, sẽ làm rất nhiều người thất vọng đấy.”

Ứng Chanh mím môi cười một tiếng: “Em hát rồi khiêu vũ.”

Cô gái ở độ tuổi này, được thiếu niên xuất sắc khen, tự nhiên sẽ cảm thấy vui vẻ.

La Thiểu Thịnh đưa tay, làm động tác mời, “Không biết tôi có thể có vinh hạnh được mời em nhảy một điệu không?”

Khóe miệng anh ta ngậm ý cười, con mắt đựng đầy tinh quang.

Lý Ngôn Hề đang muốn từ chối, giọng Ứng Chử từ phía sau vang lên, ôn hòa lại rất kiên định, "Thật có lỗi, điệu nhảy đầu tiên của bạn gái tôi, là của tôi.”

La Thiểu Thịnh áy náy cười một tiếng, "Là do tôi thất lễ.” Anh ta nhìn về phía Ứng Chanh, “Như vậy còn Ứng tiểu thư?”

Tạ Thời Quần cũng xuất hiện đúng lúc, “Chanh Chanh nói muốn khiêu vũ cùng tôi trước rồi.”

La Thiểu Thịnh thở dài, cố ý làm ra biểu cảm khoa trương, “Xem ra hôm nay tôi không đủ may mắn, không thể khiêu vũ cùng hai cô gái đáng yêu nhất, may mà hôm nay ông nội còn nói đây là ngày may mắn của tôi.”

Ứng Chử bình tĩnh nói: “Đến lúc đó sẽ có rất nhiều người nguyện ý khiêu vũ cùng anh.”

Lý Ngôn Hề không quá muốn Ứng Chanh tiếp xúc nhiều với La Thiểu Thịnh, nên nói thế nào đây, La Thiểu Thịnh đem đến cho cô một cảm giác không hài hòa. Vì vậy, cô có chút cảm ơn vì Tạ Thời Quần đã chặn lại.

Người lần trước làm cô có loại cảm giác này chính là Phỉ Vanh.

Trong lòng hơi động, cô dứt khoát sử dụng năng lực đọc tâm, nếu thật sự oan uổng anh ta, vậy sau này gặp La Thiểu Thịnh, cô chắc chắn sẽ không dùng năng lực này.

Một giây sau, chân mày cô cau lại.

Chuyện gì xảy ra? Thế mà cô lại không nghe được tiếng lòng của La Thiểu Thịnh? Là do thuật đọc tâm của cô mất hiệu lực?

“Sao vậy?” Giọng Ứng Chử đưa cô về hiện thực.

Lý Ngôn Hề lắc đầu, "Không có việc gì, chỉ là em sợ mình nhảy không giỏi, sẽ dẫm lên chân anh.”

Khóe môi Ứng Chử cong cong, “Không có việc gì, anh không ngại. Quen là tốt rồi.”

.......

Mình muốn thông báo với mọi người một chuyện nho nhỏ: Mình rất xin lỗi vì không thể ra ít nhất một chương trong một tuần như đã hứa vì hiện tại mình đang chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới. Chính vì vậy nên có lẽ lịch ra chương của mình sẽ không ổn định và chậm hơn rất nhiều, mình rất xin lỗi vì sự bất tiện này. Nhưng mọi người yên tâm, mình sẽ cố gắng edit hết truyện này, không drop giữa chừng đâu nên mọi người đừng lo nhé. Mọi người thông cảm cho mình nhé, mình cảm ơn!