Chương 18: Lại đi biệt thự suối nước nóng

“Quỳnh Dao, lúc nãy tớ thấy hình như tâm trạng của cậu không được tốt lắm, sao thế?” Trang Vĩ đút tay vào túi đi từ trên lầu xuống.

Nhìn thấy Triệu Quỳnh Dao bây giờ đã trổ mã xinh đẹp hơn hai năm trước rất nhiều, trái tim của Trang Vĩ đã sớm đập thình thịch rồi.

“Không có chuyện gì, chỉ là bị một số người làm cho cảm thấy ghê tởm!” Triệu Quỳnh Dao liếc mắt nhìn Trần Nam, lạnh lùng nói.

“Đúng vậy, cũng không nhìn lại mình là cái thá gì mà đã sủa bậy sủa bạ!” Đám người Lâm Tú Ảnh cứ như là có chung một mối thù vậy, sắc bén chỉ thẳng vào Trần Nam

Trang Vĩ cũng nhìn Trần Nam một chút.

Lúc nãy anh ta đi vào đã nhìn thấy hình như Triệu Quỳnh Dao có liên quan gì đến đến Trần Nam.

Bây giờ xem ra hình như Triệu Quỳnh Dao không mấy hài lòng với Trần Nam.

Chẳng lẽ tên nhóc này… có quan hệ mập mờ với Triệu Quỳnh Dao ư?

Ha ha, làm sao có thể được chứ!

Trang Vĩ xem xét quần áo trên người Trần Nam thì lập tức hiểu ra, quần áo cả người cộng lại cũng không đến một trăm năm mươi tệ, sao Quỳnh Dao có thể có quan hệ mập mờ với cái loại này được chứ!

“Nếu có hiểu lầm gì thì nói ra là được rồi! Các cậu đều là bạn học với nhau, phải chung sống hòa thuận!” Trang Vĩ cởi mở cười một tiếng, nhưng ánh mắt cứ nhìn vào Trần Nam.

“Chào mọi người, tôi tên Trang Vĩ, là bạn từ nhỏ của Quỳnh Dao, rất vui được gặp mọi người!”

Nói xong, Trang Vĩ đưa tay về phía Trần Nam như muốn bắt tay, để lộ cái đồng hồ Rolex màu vàng ra.

Loại đồng hồ vàng này vừa nhìn đã thấy rất đắt, ít nhất cũng phải mười mấy vạn.

Trong lúc nhất thời khiến đám con gái liên tục ghé mắt.

Trần Nam nhìn Trang Vĩ, nhìn thế nào cũng thấy anh ta không có ý tốt, đang chuẩn bị bắt tay với anh ta thì nghe anh ta kinh ngạc nói: “A! Anh bạn, quần áo trên người của cậu là của nhãn hiệu nào vậy? Xin lỗi, tôi mới từ nước ngoài trở về nên có hơi mù kiến thức, sao tôi chưa từng thấy qua loại quần áo này vậy nhỉ?”

Trang Vĩ nhìn quần áo của Trần Nam, làm ra dáng vẻ trố mắt ngoác mồm, khóe miệng cũng cong lên tạo thành một nụ cười nghiền ngẫm.

Triệu Quỳnh Dao ở đây, mà anh ta lại nhìn ra được quan hệ của Triệu Quỳnh Dao và tên nhóc này hoàn toàn không tốt, chẳng bằng anh ta thuận nước đẩy thuyền, chèn ép tên nhóc này vài câu.

“Ha ha, nhãn hiệu bình thường mà thôi!” Quả nhiên như Trần Nam dự đoán, anh ta không có ý tốt.

Nhưng mà Trần Nam cũng không tính so đo với tên Trang Vĩ này.

Nói thật, Trần Nam cũng từng nghĩ đến việc dùng thẻ mua hàng của chị mình để mua, nhưng phải tiêu ít nhất ba mươi vạn, điều này khiến Trần Nam cảm thấy quá xa xỉ!

“À, nhãn hiệu bình thường ư? Đúng rồi, Lý Cảnh Hiên, cậu từng nhìn thấy cái nhãn hiệu này chưa? Cậu vẫn luôn ở trong nước mà!” Lúc này Trang Vĩ nhìn về người bạn cấp ba của mình.

Cậu con trai tên là Lý Cảnh Hiên nhuộm tóc vàng, làn da rất trắng.

Sau khi anh ta đi tới, ánh mắt vẫn luôn nhìn mấy người có vẻ ngoài xuất sắc là Triệu Quỳnh Dao, Từ Lộ Khiết, và Lâm Tú Ảnh.

Nghe Trang Vĩ hỏi, Lý Cảnh Hiên biết Trang Vĩ đang muốn chèn ép anh, lắc đầu cười nói: “Thật đúng là chưa nghe nói qua, hay là tôi lên mạng tra một chút thử?”

Hai người kẻ xướng người hoạ, dáng vẻ như đang chăm chú học hỏi, trên thực tế là đang mỉa mai Trần Nam.

Trần Nam cũng không tỏ ra khó chịu với chuyện này.

Nhưng ngược lại, đám người Triệu Quỳnh Dao có chút hả giận nhìn Trần Nam.

“Hừ! Ai bảo vừa rồi cậu ghen tị, bây giờ xem người khác mỉa mai cậu đi, tên đàn ông tầm thường nghèo hèn!” Lâm Tú Ảnh thấp giọng cười nói.

“Đúng là đi du học về, gϊếŧ người không thấy máu, giỏi nói bóng nói gió thật đấy!” Triệu Quỳnh Dao cũng thầm nghĩ trong lòng.

Rất rõ ràng, Trang Vĩ đang nhằm vào Trần Nam, trút giận cho cô ta, không hề giống đám Hứa Vãn Đông trực tiếp nhằm vào Trần Nam, mà là áp dụng cách khiến cho người ta có nỗi khổ cũng không nói được.

Điều này khiến trong lòng Triệu Quỳnh Dao cảm thấy rất hài lòng với trí thông minh của Trang Vĩ, đồng thời cũng cảm thấy rất vui sướиɠ vì chuyện Trang Vĩ làm cho mình.

“Trang Vĩ, để tớ giới thiệu bạn của tớ đi!”

Sau khi liếc mắt nhìn Trần Nam, Triệu Quỳnh Dao giới thiệu những người đang ngồi trong bàn cho Trang Vĩ.

Mà Trang Vĩ cũng giới thiệu người bạn học cấp ba của mình - Lý Cảnh Hiên, gia đình của Lý Cảnh Hiên làm về đào tạo cơ cấu nội bộ, là một công ty chuyên về đào tạo cơ cấu tốt ở Kim Lăng.

Mọi người lần lượt ngồi xuống.

Trang Vĩ rất tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Triệu Quỳnh Dao.

Còn về Lý Cảnh Hiên, trông anh ta có vẻ đang có ý với Từ Lộ Khiết và Lâm Tú Ảnh.

Ánh mắt cứ luôn liếc qua nhìn hai người bọn họ, mà khi đang nói chuyện trên trời dưới đất, anh ta luôn phối hợp với Trang Vĩ, thể hiện sự tài giỏi của mình.

Lúc đầu, chủ đề của ngày hôm nay là Dương Phong và Từ Lộ Khiết.

Kết quả không ngờ rằng bạn lúc nhỏ của Triệu Quỳnh Dao vừa đến, mọi chuyện trở nên rất phức tạp.

Điều này khiến Dương Phong có chút khó chịu.

Trần Nam đều nhìn rõ mọi chuyện.

Anh em của mình bị đá, đương nhiên Trần Nam không thể không quan tâm, may mà anh ta đã sớm chuẩn bị xong rồi.

Trước đó Trần Nam trở về ký túc xá, đã gọi điện thoại cho tổng giám đốc của biệt thự suối nước nóng - Lý Vĩnh An, nói với ông ta có thể hôm nay anh sẽ dẫn bạn đến đó chơi một chút, để ông ta sắp xếp trước, để cho hôm nay Dương Phong có mặt mũi ở trước mặt Từ Lộ Khiết, hơn nữa, Mã Hâm Đình cũng rất muốn đến biệt thự suối nước nóng.

Trần Nam nhìn người tên là Lý Cảnh Hiên kia, sau khi anh ta biết được Từ Lộ Khiết là được Dương Phong hẹn ra ăn cơm thì cứ như phát điên mà bám lấy Dương Phong.

Hỏi gia đình của Dương Phong làm gì.

Tóm lại chính là một câu, trong nhà cậu có tiền không?

Điều này khiến anh muốn nói ra chuyện cho cả đoàn đi đến biệt thự suối nước nóng.

Nhưng lúc này, Trang Vĩ nói: “Đúng rồi, sau khi tôi về nước thì có nghe nói một chuyện, chắc là các cậu cũng có nghe rồi, nhà họ Ninh của con đường thương nghiệp Kim Lăng hình như phá sản rồi! Haiz, nói đến thì cũng thật đáng tiếc, lúc đầu ba của tôi cũng có quen với ông chủ của nhà họ Ninh đó! Lúc đó, ông ấy còn xin ba tôi mua lại nhà hàng Minh Hoàng kia!”

Mí mắt của Triệu Quỳnh Dao giật giật một cái.

Chuyện Ninh Kiến Văn của nhà họ Ninh đó, đương nhiên các cô có biết. Bởi vì khi chuyện đó xảy ra, Ninh Kiến Văn đang ở bên cạnh các cô đấy!

Nhưng mà sau khi nghe rằng gia đình của Trang Vĩ muốn tiếp nhận nhà hàng Minh Hoàng, đám người đẹp thầm đưa ra quyết định, nhất định phải kết bạn với anh ta.

Lúc này Triệu Quỳnh Dao gật đầu nói: “Thật ra chúng tớ có quen với Ninh Kiến Văn kia, nghe nói anh ta đắc tội người nào đó, sau đó toàn bộ xí nghiệp của nhà anh ta, trong vòng một đêm, tất cả đều phá sản! Đặc biệt là sản nghiệp nhà hàng Minh Hoàng mà bọn họ chèo chống, cũng bị ép rời khỏi con đường thương nghiệp Kim Lăng! Sao thế? Chú Trang muốn tiếp nhận ư?”

Trang Vĩ thấy đám người đẹp đang nhìn mình thì lòng hư vinh lập tức được thỏa mãn, gật đầu nói: “Ba tôi cũng có ý này, dù sao con đường thương nghiệp Kim Lăng này mọi người cũng biết mà, kiếm tiền ở đó cứ như nước chảy vào mãi, không ai dám nghi ngờ giá trị thương mại của nơi đó! Huống chi, ba tôi cũng thường đến con đường thương nghiệp Kim Lăng, cũng là khách quen của biệt thự suối nước nóng!”

“Biệt thự suối nước nóng!” Vừa nghe đến biệt thự suối nước nóng, vẻ mặt của cả đám đều rất thú vị.

Trang Vĩ gật đầu cười một tiếng: “Sao thế, các cậu đi rồi à?”

Nói chuyện chuyện này, bọn họ lập tức nghĩ tới sự xấu hổ ngày đó với Ninh Kiến Văn.

Nhưng mà Triệu Quỳnh Dao cũng không tính lừa gạt Trang Vĩ, nên đã kể lại hết toàn bộ chuyện với Ninh Kiến Văn ngày đó.

Nghe xong, Trang Vĩ cười nói: “Không ngờ rằng tên Ninh Kiến Văn kia lại mất mặt đến vậy, nhưng mà Quỳnh Dao, nếu như lần trước các cậu vẫn chưa đi được, vậy lần này để tớ dẫn các cậu đi nhé, tớ gọi ba tôi một tiếng là xong à!”

“A! Thật sao anh Trang Vĩ?” Lâm Tú Ảnh quyến rũ hỏi.

“Đương nhiên là thật rồi! Chờ một chút, tôi gọi điện thoại cho ba tôi đã!” Trang Vĩ nói xong, gọi một cú điện thoại, nói lại tình huống của mình, sau đó cúp máy.

“Hay là giờ chúng ta xuất phát đi? Tôi sợ buổi chiều thì bên kia sẽ có nhiều khách, ba tôi khó sắp xếp!”

“Được thôi được thôi!” Đương nhiên đám người đẹp kia đều đồng ý.

“Được, vậy để Lý Cảnh Hiên cũng lái xe, hai chiếc!” Trang Vĩ nói câu, Lý Cảnh Hiên lập tức vui vẻ đi lái xe.

“Nhưng mà Trang Vĩ, mấy cô gái chúng tớ, cộng thêm Hâm Đình là bảy người, đủ cho hai chiếc xe, nhưng còn bọn họ…” Lúc này Triệu Quỳnh Dao chỉ vào đám người Trần Nam và Dương Phong.

Trang Vĩ hỏi: “Sao thế, các cậu không có xe à?”

Mặt của Dương Phong đỏ lên, lắc đầu: “Được rồi, các cậu đi đi, chúng tôi không đi đâu!”

Mã Hâm Đình bị kẹp ở giữa rất khó chịu, nói: “Bọn họ không đi, vậy tớ cũng không đi đi!”

Trần Nam cũng không muốn để Mã Hâm Đình khó chịu nhiều lần như vậy, anh có thể nhìn ra được, cô cũng rất muốn đi chơi, nói: “Hâm Đình, cậu đi trước đi, ở đây vẫn còn cả bàn đồ ăn này, chút nữa chúng tớ lại đến biệt thự suối nước nóng tìm cậu!”

Trần Nam câu nói này, đúng ra là nói cho Triệu Quỳnh Dao và Từ Lộ Khiết nghe.

Hôm nay Dương Phong gọi cả bàn đồ ăn, một miếng các người cũng không ăn, nói đi là đi, cũng quá không nể mặt người ta rồi.

Mà Triệu Quỳnh Dao rất nhạy bén, nghe xong thì lập tức hiểu, khinh bỉ nói: “Ha ha, đợi chút nữa rồi đi, lát nữa mới đi, không có Trang Vĩ dẫn các cậu, các cậu có thể vào sao? Hơn nữa cũng đâu đến mức cả bàn đồ ăn, nếu không số tiền này tôi trả thay cho các cậu?”

Dương Phong phất tay: “Không cần không cần, các cậu đi trước đi, Từ Lộ Khiết, hẹn gặp lại!”

Dương Phong mắt nhìn Từ Lộ Khiết, vốn còn muốn nói lát nữa gặp, nhưng Triệu Quỳnh Dao nói đúng, nếu để lát nữa thì sao bọn họ có thể đi vào được chứ!

Sau đó đám Triệu Quỳnh Dao hào hứng rời đi, hi vọng lần này sẽ không xấu hổ giống ngày hôm qua là được.

Mà sau khi các cô đi rồi, bọn họ nhìn cả bàn đồ ăn đồ uống, Dương Phong cũng chẳng còn chút hào hứng nào.

“Anh Phong, đừng nhụt chí, lát nữa chúng ta đi đến biệt thự suối nước nóng đi!” Trần Nam vỗ vỗ bả vai của Dương Phong.

Dương Phong cười khổ nói: “Tôi hiểu ý của cậu, Lão Trần, chuyện vừa rồi cảm ơn cậu, được rồi, nhiều đồ như vậy, không ăn thì quá lãng phí, chúng ta ăn đi, ăn xong về ký túc xá đi ngủ!”

Trần Nam biết anh ấy hiểu lầm mình, chỉ mạnh miệng nói mà thôi, anh cười cười, cảm thấy mình không thể khiêm tốn như trước kia nữa. Nói thật, điều khiến đám Dương Phong không ngẩng đầu lên được, bị mỉa mai, đa phần đều do anh cả.

Trần Nam cũng băn khoăn, sau đó lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Vĩnh An: “Anh Vĩnh An, chút nữa tôi và bạn của tôi muốn đến biệt thự, bên kia chú có tiện không, có thể phái hai chiếc xe đến đón không?”

Lý Vĩnh An ở bên đầu điện thoại kia vô cùng cung kính: “Cậu Trần, đương nhiên là tiện rồi, bây giờ mọi người đang ở đâu?”

Trần Nam nói địa chỉ xong thì cúp điện thoại.

Sau đó, đám Dương Phong hơi ngạc nhiên nhìn Trần Nam: “Mẹ nó, Lão Trần, cậu gọi điện cho ai vậy?”