Chương 31: Báo danh thi lấy bằng lái, Triệu Quỳnh Dao mời khách

Tùy rằng hai người vẫn còn buồn bực nhưng vẫn đi bảo dưỡng cho chiếc Audi A6.

Điều Vương Tuấn Hào tự hào nhất chính là chiếc xe này, nhưng mà bạn của Trần Nam người ta lại lái Ferrari đấy, điều này khiến cho Vương Tuấn Hào có chút tự ti mặc cảm.

Hai người ăn ý nghĩ thầm, nhất định phải nhanh chóng tìm ra rốt cuộc Trần Nam quen biết bạn bè ở đâu.

Sau đó, trong tiệm 4S.

Vương Tuấn Hào vừa đứng chờ đợi xe được bảo dưỡng vừa trò chuyện với nhân viên ở đây, muốn tìm lại chút tôn vinh từ sự tôn trọng trong mắt đám thợ này.

Lúc này, người phụ trách bảo dưỡng cái xe của Vương Tuấn Hào nói: “Thưa cậu, cậu vô cùng sáng suốt khi lựa chọn series xe cao cấp của chúng tôi, không giống những nhãn hàng xe cao cấp lớn khác, ví dụ như mấy loại xe thể thao Ferrari này, khiến cho người ta cảm thấy rất có sĩ diện, là xe mà những đại gia chân chính mới có thể dùng mà thôi.”

“Bây giờ, đại đa số những nhà giàu bình thường đều để ý đến series Audi, BMW, Benzo.”

“Nhưng mà, nếu như nói cái nào tốt hơn thì vẫn là Ferrari tốt hơn! Lái nó ra ngoài chẳng phải sẽ sĩ diện hơn sao?” Giang Huệ Di ở một bên chua chát nói.

“Khụ khụ, lời nói của người đẹp này sai rồi, một vài thứ quá tốt, cũng phải nhìn xem ai sử dụng, không nói đến những cái khác, nói về xe Ferrari đi, xe này vô cùng xa xỉ, giá thấp nhất cũng phải mấy trăm vạn… là hàng xe xa xỉ trong các loại xe, mặc dù không thể so với mấy loại xe Phantom kia, nhưng cũng là nhãn hiệu xe của đại gia!”

“Mấy ngày trước, Ferrari muốn kí©h thí©ɧ phát triển trong thị trường nhà giàu trung cấp, đã đưa ra một kế hoạch marketing, chỉ cần để lại năm vạn tiền thế chấp thì sẽ được nhân viên lái xe chở đi, cảm nhận bầu không khí trong xe, để lại mười vạn tiền thế chấp thì sẽ có thể đích thân lái thử!”

“Kết quả, những nhà giàu kiểu như cậu Vương cũng không có bị những loại xe quý báu này kí©h thí©ɧ, ngược lại có rất nhiều người tham mộ hư vinh, trong nhà cũng không phải là xí nghiệp lớn, thậm chí gia đình điều kiện rất khó khăn, vì thỏa mãn lòng hư vinh, dùng tiền tới lái thử!”

Nghe đến đó, Vương Tuấn Hào và Giang Huệ Di hai mặt nhìn nhau.

Tảng đá lớn trong lòng dường như sắp được ném đi rồi.

“Hả? Theo như ông nói, chỉ cần giao năm vạn tệ thì sẽ có người lái xe cho mình, có thể ngồi trên xe Ferrari sao?” Giang Huệ Di ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế, nhưng mà sau khi kế hoạch này được mở rộng hoạt động, theo tin tức nội bộ thì chỉ có mấy ngày nữa là hủy bỏ, bởi vì kế hoạch này hoàn toàn vô dụng, còn có người phê bình, nói gì mà có hoa nhưng không quả!”

“Ra là vậy! Cuối cùng tôi cũng hiểu rồi!” Giang Huệ Di thở dài một hơi.

Thì ra Trần Nam, vì thỏa mãn hư vinh, cho dù là bỏ ra năm vạn, cũng muốn để cho mình có chút sĩ diện, đúng là khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Thậm chí, Giang Huệ Di còn suy đoán, vừa nãy không phải mình trùng hợp gặp được Trần Nam, mà là Trần Nam cố ý để cho cô ta nhìn thấy.

Người này, thật đúng là ghê tớm!

Hừ!

“Hắt xì!”

Quay lại bên Trần Nam, lúc này anh mới vừa đăng ký tham gia thi lái xe trong khuôn viên trường thì đột nhiên hắt xì một cái.

Cái trung tâm dạy lái xe này đã hợp tác với trường học của anh, trường anh cho thuê một cái sân để dạy bằng lái.

Mà Trần Nam đã quyết định mua xe, hơn nữa phải ngay trong tháng này, trong mấy ngày nay.

Bởi vì anh cần phải tiêu hết hai ngàn vạn.

Nhưng mà mua xe rồi, nếu không có bằng lái thì sao có thể lái được chứ.

Trước kia khi có vụ thi bằng lái này thì ngay cả tiền đăng kí tham gia Trần Nam cũng không có, nhưng bây giờ anh có vốn liếng này.

Trong lòng Trần Nam tràn đầy mong đợi, chỉ là…

Ai đang mắng anh vậy, sao đột nhiên anh lại hắt xì chứ?

Emmm…

Ngay khi Trần Nam chuẩn bị trở về ký túc xá nằm thì đột nhiên điện thoại của anh vang lên.

Là trưởng phòng ký túc xá Dương Huy gọi tới.

“Anh Huy, sao thế?”

“Lão Trần, cậu đang ở đâu đâu? Mau trở lại ký túc xá đi, Triệu Quỳnh Dao bảo chúng ta ra ngoài tụ họp một chút ấy, có đi hay không, bọn tôi muốn bàn với cậu một chút, quan trọng là Từ Lộ Khiết nói, Triệu Quỳnh Dao bảo gọi thêm chúng ta, tôi…”

Trần Nam nghe vậy, luôn cảm thấy từ sau khi anh Huy thích Từ Lộ Khiết thì đã mất đi sự nam tính dứt khoát lúc trước.

Nhưng cũng không thể nói như vậy, khi Trần Nam yêu đương, chẳng phải cũng trở nên giống một người vợ sao?

Thay Dương Bích Vân nghĩ cái này, nghĩ cái nọ, quan tâm đến mỗi một cảm giác của cô ta, thậm chí chỉ cần Dương Bích Vân vui vẻ thì anh sẽ vui vẻ, Dương Bích Vân đau khổ thì anh sẽ đau khổ, không có nguyên nhân gì cả.

Có lẽ là vì yêu một người, chính là như vậy đấy.

“Thôi mà! Tôi không đi đâu, huống chi Triệu Quỳnh Dao cũng đâu muốn gặp tôi đâu!” Trần Nam nói.

“Không, đây mới là nguyên nhân mấy người chúng tôi tìm cậu thương lượng, bởi vì, lần này Triệu Quỳnh Dao thậm chí còn chỉ đích danh cậu, muốn cậu tham gia buổi tụ họp!” Dương Huy nói.

“Hả?” Trần Nam lại sững sờ.

Không thể nào, không phải khi Triệu Quỳnh Dao nhìn thấy mình thì đều trông rất buồn nôn, cảm thấy mình rất ghê tởm sao?

Sao lại mời mình tham gia tụ họp chứ?

Nói thật, giữa trưa Trần Nam có uống rượu, hơn nữa đã ăn không ít rồi nên giờ đây cũng không còn đói nữa.

Anh đã xã giao hơn nửa ngày, giờ đây thật sự rất mệt mỏi nên anh thật sự không muốn đi.

Cả ngày không có việc gì làm hay sao mà cứ tổ chức tụ họp mãi thế, anh còn phải chuẩn bị thi lấy bằng lái nữa đấy.

Có lẽ là trong cõi tăm tối tự nhiên sẽ có ý trời đi.

Cuộc sống của con nhà giàu, phần lớn đều bắt đầu từ họp mặt.

Mặc dù anh vẫn chưa lộ ra thân phận, nhưng mà các loại tụ họp giải trí cứ chạy tới với anh.

Mặc dù anh vẫn luôn từ chối, nhưng đám Dương Huy thấy Trần Nam không đi thì bọn họ cũng đều không muốn đi.

Điều này khiến cho Trần Nam rất phân vân.

Cuối cùng cũng bất lực đồng ý.

Sau đó anh về ký túc xá thay bộ quần áo khác.

Đám Trần Nam cũng đã xuống lầu, đến trước cửa trường học tập hợp.

“Quỳnh Dao, sao đột nhiên cậu lại muốn mời bọn tớ vậy, hơn nữa chúng ta sẽ đi đâu chơi thế?” Đương nhiên Mã Hâm Đình cũng có mặt, không khỏi tò mò hỏi.

“Ha ha, thật ra buổi tối hôm nay cũng không phải là tớ bao, mà là Trang Vĩ! Nhà hàng của nhà cậu ấy khai trương ở trên con đường thương nghiệp Kim Lăng, lúc xế chiều hôm nay đã phê duyệt xong, nhà hàng Minh Hoàng, từ giờ trở đi sẽ được nhà cậu ấy quản lý!”

Trên mặt của Triệu Quỳnh Dao lóe lên sự kiêu ngạo, đồng thời giương mắt nhìn biểu cảm lúc này của Trần Nam.

Hừ!

Trần Nam cậu trâu bò, Trần Nam cậu lợi hại, có thể mời mọi người ăn cơm ở nơi xa hoa nhất biệt thự.

Điều này khiến cho Trang Vĩ, còn có Triệu Quỳnh Dao cô ta đều tự ti mặc cảm.

Nhưng mà… sau này thì sao chứ?

Trần Nam cậu vẫn nghèo khổ như trước đây.

Có thể mời mọi người đến đó một lần nữa sao?

Mà Trang Vĩ thì không như vậy, chẳng những trong nhà có nhà máy, hơn nữa còn có địa bàn trên con đường thương nghiệp Kim Lăng này.

Bám vào ông trùm của Kim Lăng - Lý Chấn Quốc, con đường phát triển sau này đã rất rõ lãng.

Triệu Quỳnh Dao mời Trần Nam đến đây là vì muốn nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Trần Nam khi anh biết được anh không cách nào bằng được Trang Vĩ.

Nhưng mà Triệu Quỳnh Dao có chút thất vọng.

Bởi vì khuôn mặt của Trần Nam vô cùng hờ hững, không có chút biểu tình này, vô cùng thờ ơ trước chuyện này.

Sẽ có lúc cậu khóc mà thôi! Cứ chờ xem.

Triệu Quỳnh Dao nghĩ trong lòng.

“Thế thì Quỳnh Dao, nếu như là nhà hàng do nhà của Trang Vĩ quản lý khai trương, cậu dẫn bọn tớ nhiều người như vậy đến đó thì không tốt lắm đâu, dù sao bọn tôi cũng không thân với cậu ấy lắm…” Lúc này, Mã Hâm Đình lo lắng nói.

Mà Lâm Kiều ở một bên đang dặm phấn lại, lúc này có chút thần bí hưng phấn tuyên bố với mọi người: “Ha ha, sao có thể không tốt gì chứ, hôm nay Quỳnh Dao mời mọi người đi ăn cũng là muốn tuyên bố với mọi người một tin tức quan trọng, hẳn là mọi người còn nhớ chuyện ở quán karaoke Đề Hoàng hồi đầu tuần đúng không, thật ra lần đó là do Trang Vĩ nhờ ba mình, vì Quỳnh Dao mà giải vây cho mọi người, chuyện này, đã khiến cho người đẹp Quỳnh Dao rung động mất rồi!”

“Hơn nữa mấy ngày nay, cậu Trang lại theo đuổi người đẹp Quỳnh Dao của chúng ta rất mãnh liệt, vậy nên cuối cùng người đẹp Quỳnh Dao đã quyết định thử hẹn hò với Trang Vĩ một chút, bây giờ, lần đầu người đẹp Quỳnh Dao hẹn hò đã đến rồi!”

“Hả?” Không ngờ rằng khi nghe tới chuyện này, người khác còn chưa hồi thần lại mà Trần Nam đã sợ hãi kêu một tiếng trước rồi.

Mẹ nó! Lại bị ăn cắp nữa rồi?