Chương 39: Vô tình bắt gặp ở quán trà sữa

“Quản lý Vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong lúc nhất thời Ngụy Hương không thể tiếp thu nổi.

Nhưng trực giác của phụ nữ mách cho cô ta rằng có thể cô ta đã làm một chuyện khiến bản thân hối hận cả đời.

Cô ta vội vàng tiến lên hỏi.

“Cô cút ngay cho tôi, lát nữa tôi sẽ tính sổ với cô sau!” Vương Huyền tức giận trừng mắt nhìn Ngụy Hương.

Phía sau ông ta là quản lý tài vụ và các nhân viên nghiệp vụ đều tập trung lại, cung kính nhìn Trần Nam.

Ngụy Hương triệt để choáng váng.

Nói thật cô ta thật sự cảm thấy Trần Nam là một tên nghèo kiết xác.

Tới đây để trải sự đời.

Vì để không đắc tội với đôi nam nữ trẻ tuổi kia mà Ngụy Hương không tiếc đắc tội tên nhóc nhà nghèo này.

Nhưng tên nhóc nghèo này lại có thể khiến quản lý làm như vậy, hơn nữa anh thật sự muốn mua chiếc Reventon này sao?

Trời ơi, anh có nhiều tiền như vậy ư?

Mà đôi nam nữ trẻ cũng hết sức kinh ngạc.

Đặc biệt là người đàn ông kia, cảm giác bản thân đã chịu một nỗi nhục nhã quá lớn: “Quản lý, tôi khuyên ông, tốt nhất nên làm cho rõ ràng, tôi mới là khách hàng của ông!”

“Đúng vậy, chúng tôi muốn mua Gallardo nên tìm cô gái đây. Ông làm như vậy với cô ấy, chúng tôi không mua nữa!” Cô gái cũng kêu la nói.

“Các người thích mua thì mua, còn cô, ai cho cô ngồi vào xe này, đi ra cho tôi!”

Vương Huyền thầm nghĩ, so với chủ nhân của tấm thẻ đen, hai người này là cái đếch gì đâu chứ.

Vậy nên lập tức nói với người phụ nữ đang ngồi trên ghế lái chính để trải nghiệm.

“Tôi…” Mặt mũi của cô ta trắng bệch.

Lúc này Vương Huyền mới cười ha ha nhìn về phía Trần Nam: “Cậu Trần, cậu xem, tiếp theo…”

Trần Nam biết ông ta muốn hỏi có thể bắt đầu thủ tục được chưa.

Gật đầu, lấy thẻ đen ra.

Đưa tay lên dụng cụ đặc biệt rồi trực tiếp nhập mật khẩu.

“Tinh!”

“Đã nhận một nghìn tám trăm bốn mươi vạn!”

Rất nhanh đã vang lên âm thanh của hệ thống.

“Cái gì?”

Lần này, tất cả mọi người, bao gồm cả những người có mắt tại hiện trường đều há hốc mồm kinh ngạc.

Một nghìn tám trăm bốn mươi vạn, trực tiếp vung tay mua một chiếc xe thể thao!

Đại gia!

“Người kia là ai? Trông quần áo nghèo nàn của cậu ta, ban đầu còn tưởng cậu ta tới đây để trải sự đời. Mẹ nó, đúng là sáng mù mắt chó, người ta mới chính là người giàu thật thụ!”

“Trông có vẻ là sinh viên, chẳng lẽ là vừa trúng vé số. Mẹ ơi, rốt cuộc là có bao nhiêu tiền, không dưới một trăm triệu nhỉ?”

“Mẹ ơi, không biết cậu ta đã có bạn gái hay chưa. Nếu chưa có thì tôi sẽ giới thiệu em gái cho cậu ta!”

“…”

Trong lúc nhất thời, hiện trường như muốn bùng nổ.

Ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Trần Nam, nhìn đến nỗi mặt của Trần Nam nóng rát cả lên.

Mà đôi nam nữ trẻ ở bên cạnh đã sớm xấu hổ đến nỗi chỉ muốn tìm một cái khe đất chui vào.

Một chiếc xe của người ta bằng sáu chiếc Gallardo đấy.

Vừa rồi còn đuổi người ta xuống xe, nhớ lại thôi đã cảm thấy mặt vô cùng đau đớn.

“Cô gái này, phiền cô nhường đường một chút, tôi phải xem thiết kế bên trong…” Trần Nam đi đến cửa xe, nhìn người phụ nữ lưu luyến không rời khỏi xe, nhàn nhạt nói.

“A… tôi tôi tôi!” Cô ta thật sự muốn ngồi vào xe, cũng muốn chở một vài người đi trên đường. Đến lúc đó ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn.

Chỉ riêng điều này thôi cô ta đã cảm thấy đủ rồi.

Nhưng ngẫm lại bạn trai của mình thì sao? Chỉ có thể mua một chiếc Gallardo, quả thật là keo kiệt chết rồi, a a a!

Cô gái vừa xấu hổ vừa giận dữ nhường chỗ.

Mà tất cả mọi người ở bên ngoài đợi Trần Nam xem xe.

Cuối cùng Trần Nam cũng xem xong, đi ra.

Vừa lúc bên Vương Huyền đã làm xong thủ tục.

“Cậu Trần, đây là chìa khóa xe của cậum còn có danh thϊếp của tôi. Sau này nếu cậu Trần có yêu cầu gì khác, cho dù là việc ngoài thì cậu Trần cứ việc sai bảo!” Vương Huyền cung kính nói.

Bởi vì Trần Nam không chỉ đơn giản là mua xe, mà còn chứng minh sau lưng Trần Nam có người chống lưng.

Một khi đã kết bạn với cậu Trần này, vậy thì Vương Huyền ông ta sẽ lên chức rất nhanh.

“Được, cảm ơn quản lý Vương. Nói thật, bây giờ tôi có một chuyện muốn nhờ giám đốc Vương!” Trần Nam cười cười.

“Cậu cứ nói, cứ nói!”

“Nhờ người nào đó giúp tôi lái xe về! Ha ha, tôi vẫn còn chưa có bằng lái nữa…”

“Thì ra là thế, tôi lập tức đi làm!”

“Cậu Trần, tôi giúp cậu lái nhé?”

“Cậu Trần, để tôi lái giùm cho, tôi lấy bằng lái hai năm nay rồi!”

“Cậu Trần, cậu tính học lái xe ở đâu?”

Anh vừa mới dứt lời, lập tức đã có rất nhiều người mê muội vây đến, điên cuồng bắt lấy tay của Trần Nam.

Truy hỏi rốt cuộc Trần Nam học đại học ở đâu, tính học lại xe ở đâu, vân vân.

Trần Nam trả lời qua loa lấy lệ, nhưng cũng may Vương Huyền làm việc nhanh nhẹn, dứt khoát tự mình lái xe đưa Trần Nam về.

Ngụy Hương đứng ở cửa nhìn, nhìn bóng dáng Trần Nam đã đi xa, không khỏi cắn môi, hận không thể vả nát cái miệng của mình!

Mắt chó xem thường này, vốn dĩ chỉ tưởng là hạng đồng, ai ngờ lại đυ.ng phải hạng cao cấp, cao cấp chân chính!

Ngụy Hương vô lực ngồi bệt xuống đất, cuộc sống của cô ta đi tong rồi!

Còn Trần Nam, sau khi trở về thì cũng không để Vương Huyền đi vào khuôn viên trường.

Dù sao thì chiếc Lamborghini này quá phong cách. Ở trên đường đã bị rất nhiều người chụp lại.

Nếu tiến vào khuôn viên trường thì không phải sẽ khiến người ta để ý sao.

Quá kiêu căng.

Có loại cảm giác như đang khoe khoang vậy.

Mà Trần Nam lại ghét nhất là khoe của.

Thế nên Trần Nam bảo Vương Huyền đậu xe ở nơi cách khuôn viên trường không xa, chỗ đỗ xe của một công viên.

Sau đó để cho Vương Huyền tự bắt xe đi về.

Ôi, mua cái xe mà bản thân còn hơi ngại lái, đúng là khiến người ta nóng nảy.

Thế nhưng Trần Nam mua được chiếc xe thôi là đã cảm thấy rất mỹ mãn.

Quả thật giống như đang nằm mơ vậy.

Vừa mới rút chìa khóa xe ra, bận bịu cả một ngày khiến cổ họng khô khốc. Vậy nên Trần Nam đến cửa hàng bán trà sữa bên cạnh trường học.

“Cô không có tiền mặt thì dùng ví điện tử cũng được!”

“Xin lỗi ông chủ, di động của tôi hết pin rồi, hơn nữa còn quên mang ví tiền theo. Hay là như vầy, tôi để trà sữa ở đây, tôi về ký túc xá cầm tiền đến….”

Trần Nam vừa mới tới quán đã thấy một cô gái cầm một bao ly trà sữa, nói chuyện với chủ quán.

Nhìn có vẻ sau khi cô mua xong thì mới phát hiện không mang ví tiền theo, di động thì hết pin, không có tiền trả, rất xấu hổ.

Chẳng qua Trầm Nam nhìn sườn mặt của cô gái, không khỏi rung động.

“Hửm? Là cô ấy?” Trần Nam hơi ngạc nhiên.

Lần trước Giang Huệ Di bắt anh đi quét dọn vệ sinh, sau đó anh nghe Vương Tuấn Hào nói những chuyện như mua xe, không cẩn thận dùng chổi làm dơ đôi giày trắng của cô sinh viên nữ này.

Vì cô gái này xinh đẹp, cũng không nhìn người khác bằng thành kiến giống như Giang Huệ Di, tóm lại là một người rất yên tĩnh.

Cho nên đã để lại ấn tượng rất sâu với Trần Nam.

Cũng nhớ cô tên là Tô Quân Dao!

“Chị gái này, chị không thể đùa như vậy được đâu. Chị nói xem chị mua một lượt sáu ly trà sữa, trong đó có một ly đã uống rồi. Chị đặt ở đây, lỡ như chị không quay lại thì tôi tìm ai đòi tiền? Chị gái, chị cũng đừng trách móc, tôi chỉ làm ăn nhỏ thôi!” Ông chủ nhỏ bên trong bất đắc dĩ nói.

Tô Quân Dao như gặp phải chuyện gì đó, trông rất sốt ruột, đến mức cái trán đầy mồ hôi.

“Bao nhiêu tiền? Tôi giúp cô ấy thanh toán….”

Lúc Tô Quân Dao đang nôn nóng thì bên tai bỗng vang lên giọng nói.

Cô nhẹ thở phào, lúc quay đầu nhìn thì tức khắc có chút ngoài ý muốn, cười nói: “Là cậu ư?”

“Ừm, lại gặp nhau rồi!”

Trần Nam cười, khuôn mặt không hiểu sao lại đỏ lên…