Chương 13: Trốn về trường

Sau khi Đông Kỳ giải thích với Lưu Hoa xong, cậu ngay lập tức gọi cho Vân Ngạo, nhưng ngay cả khi Vân Ngạo biết chuyện, cậu ta cũng không thể làm gì được, bởi vì cậu ta đã tới Nhật Bản, tạm thời không về nước một thời gian, còn Đông Kỳ thì đang ở thành phố khác.

Còn Lưu Hoa trước mắt cũng có chuyện quan trọng nên không thể vòng về, bên khách sạn tạm thời chưa đưa ra được đáp án.

Lê Lạc và bạn của cô đã dùng tên bạn trai của Hưởng Nguyệt để đặt phòng. Bạn trai của Hưởng Nguyệt đang học ở thành phố này, tình cờ có một phiếu giảm giá nên Hưởng Nguyệt nhờ cậu ta đặt phòng thay cho mình nên Lưu Hoa không thể tra ra tư liệu của Lê Lạc. Tuy rằng có thể thẩm tra từ người trong khách sạc, nhưng điều này sẽ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn, đối với Lưu Hoa mà nói, không cần làm mọi chuyện rối tung như vậy chỉ vì một người phụ nữ.

Cả ba người đều đồng ý rằng mặc dù cô gái đó rất thú vị, nhưng chưa đủ để họ dành nhiều nhân lực và thời gian để tìm kiếm cô.

Bất quá hữu duyên gặp lại thì đương nhiên sẽ không để cho cô chạy thoát.

Ba tên con trai đã sớm có thói quen thay phụ nữ như thay quần áo, chính kiểu suy nghĩ này đã làm cho Lê Lạc thành công trốn về trường học và sống yên ổn trong vài tháng.

Trong khi đợi Hưởng Nguyệt ở cửa khách sạn, Lê Lạc bị bạn bè tra hỏi tại sao đêm qua cô không xuống trò chuyện với họ, Lê Lạc lấy cớ vô tình ngủ quên để cho qua chuyện, đồng thời tinh thần cô căng thẳng vì sợ sẽ gặp lại mấy thiếu niên kia ở đây, mãi đến khi lên xe lửa tâm trạng cô mới bình tĩnh trở lại.

Như vậy là sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa đi?

Trong đầu Lê Lạc không ngừng về chuyện ấy, sau khi cô thả lỏng người thư giãn, cảm giác mệt mỏi mãnh liệt dâng lên, Lê Lạc liền dựa lưng vào ghế rồi chìm vào mộng đẹp.

Sau khi trở về trường học, việc đầu tiên của Lê Lạc là đi mua một viên thuốc tránh thai, cô chưa quên đêm hôm qua đám thiếu niên kia không hề đeo bαo ©αo sυ.

Bây giờ mọi chuyện đã xảy ra, tất cả những gì cô có thể làm là phòng tránh, khuôn mặt Lê Lạc đỏ bừng khi nghĩ đến chất lỏng màu trắng chảy ra khỏi cơ thể khi cô tắm vào buổi sáng.

Cô ấy không vứt tấm chi phiếu đi mà vẫn giữ nó rất kỹ, cô biết rất rõ rằng mình sẽ không bao giờ tiêu số tiền này một cách vui vẻ như thể không có chuyện gì, nhưng có nhiều tiền cũng xem như một loại đảm bảo, không ai có thể đoán trước được tương lai sẽ xảy ra chuyện gì, có một quỹ khẩn cấp cũng tốt.

Cô lí trí suy đoán, nếu nhận số tiền này đồng nghĩa với việc cùng đối phương đoạn tuyệt quan hệ sạch sẽ, điều này có nghĩa là hai bên không ai nợ ai, cho dù cô chỉ nhìn tấm chi phiếu liền cảm thấy trong lòng không thoải mái.

Dù sao đối phương nguyện ý đưa, vậy thì cô đành nhận, dù sao bọn họ khẳng định không thiếu tiền.

Sau khi trở lại trường học, Lê Lạc lao đầu vào ôn thi giữa kỳ, trường đại học cô đang theo học là một trường vô cùng danh giá, bài vở của cô trở nên nặng nề hơn ngay cả khi cô mới là sinh viên năm hai.

Mỗi ngày Lê Lạc đều ở trong phòng đọc sách, hoàn toàn phát tinh thần trạch nữ, ngay cả ba bữa ăn cũng có thể giải quyết mà không cần ra khỏi nhà, những người cùng thuê nhà với cô cũng không khỏi kinh ngạc.

Những người thuê nhà với cô chính là những người hôm trước cùng đi chơi: Hưởng Nguyệt, Bồi Bồi, Tiểu Thiến, còn có hai đàn chị nữa.

Bốn người bọn họ được phân ở cùng ký túc xá, tuy học khác khoa nhưng mối quan hệ không tồi, sang năm thứ hai thì dọn ra ngoài thuê nhà chung với nhau. Ở đây mỗi người một phòng, còn phòng khách và phòng vệ sinh là không gian chung, Lê Lạc rất hài lòng với hình thức này.

Phong cách sống thường ngày của Lê Lạc là hàng ngày đi học, ngẫu nhiên cùng bạn cùng nhà đi ăn cơm, thời gian còn lại ở trong phòng chơi điện tử hoặc lướt mạng, nếu ngày nghỉ rảnh cô sẽ về nhà. Dù sao, cô cũng không thích ra khỏi cửa, trường học, nhà thuê và trong nhà là ba địa điểm duy nhất của cô.

Chính vì điều này mà Lê Lạc hoàn toàn không có cơ hội quen được ai, cho nên cô vẫn độc thân đến hiện tại.