Chương 15: Bất ngờ trên đường

Sau khi ra khỏi cửa, bốn cô gái vừa đi vừa nói cười rôm ra.

Lê Lạc đang chăm chú trò chuyện với mọi người, cô không để ý đến tình hình trên đường nên đã vô tình va phải ai đó trong lúc rẽ vào góc cua.

“A!” Lê Lạc sợ hãi kêu khẽ một tiếng, sau đó lập tức phản ứng lại, chính cô lại người đυ.ng phải người ta.

“Xin lỗi, anh không sao chứ?” Lê Lạc nhìn người đàn ông trước mặt.

“Tôi không sao, cô không sao chứ?” Diện mạo của người đàn ông rất thanh tú, sắc mặt thập phần ôn hòa, nở một nụ cười nhàn nhạt.

“Ngại quá, tôi không sao.” Lê Lạc gật đầu với đối phương, sau đó xoay người bước đi.

Sau khi người đàn ông rời đi, Hưởng Nguyệt chạy đến điên cuồng lắc vai của Lê Lạc.

"Lạc Lạc! Cậu bị sao vậy! Mau ngăn anh ta lại!!!" Hưởng Nguyệt hận sắt không thành thép.

“Hả?” Lê Lạc không hiểu chuyện gì xảy ra.

“Anh ấy là học trưởng năm 4 của khoa y, Quý Cảnh Hi, là nam thần của trường chúng ta đó.” Bồi Bồi bình tĩnh giải thích với Lê Lạc, cô biết rằng Lê Lạc chắc chắn không biết Quý Cảnh Hi.

Lê Lạc ở trong phòng cả ngày không hề bước ra khỏi cửa, khoa y và khoa vật lý cách nhau rất xa, cho nên Lê Lạc không biết anh ta cũng không có gì ngạc nhiên.

"A a a! Cậu nên kêu anh ấy đưa cậu tới bệnh viện, thuận tiện để anh ấy giúp cậu xem chân có làm sao không? Cậu phải nắm chắc cơ hội nha! Rõ ràng khuôn mặt xinh đẹp như vậy! Đúng là phí của trời." Hưởng Nguyệt sụp đổ kêu to.

“Tớ không bị gãy chân.” Lê Lạc phớt lờ nửa câu sau của Hưởng Nguyệt. Cô không quan tâʍ ɦội trưởng cái gì đó, chỉ sợ người ta cũng chướng mắt cô, huống chi sau cái đêm kia, tạm thời cô không tính toán đến chuyện tìm bạn trai.

Mặc dù cô tìm không thấy.

Lê Lạc rất nhanh đem vứt khúc nhạc đệm này ra sau đầu, cô tiếp tục chuyên tâm về hành trình của ngày hôm nay.

Cả ngày, các cô gái đều rất vui vẻ, bốn cô gái cãi nhau ồn ào trải qua một cuối tuần tốt đẹp.

Buổi tối, các cô gái quay về nhà thay quần áo để chuẩn bị đi quán bar.

Lê Lạc trung thành với váy liền bảo thủ, thậm chí chân váy còn dài hơn đầu gối ba phân, tiểu thư khuê các cũng không kín đáo như vậy.

Đối với Lê Lạc, việc đến quán bar chỉ để khai mở tầm mắt, thuận tiện bồi đám bạn hồ nháo mà thôi, cô không muốn gây chú ý quá nhiều.

Tất nhiên mặc như vậy chắc chắn sẽ lại bị Hưởng Nguyệt trách móc vài câu, nhưng cô ấy cũng hiểu những gì Lê Lạc nghĩ.

Khuôn mặt của Lê Lạc rất xinh đẹp, khí chất ngời ngời, nhưng nốt ruồi trên xương gò má càng làm tăng thêm nét quyến rũ cho cả khuôn mặt, nếu cô ăn mặc khiêu gợi vào quá bar, cô khó tránh khỏi bị người ta đến gần trêu chọc, Hưởng Nguyệt nghĩ nghĩ rồi cũng không nói thêm câu nào nữa.

Trước khi vào quán bar, Bồi Bồi liên tục dặn dò Hưởng Nguyệt và Tiểu Thiến, hai người này ở trong mắt cô ấy giống như quả bom hẹn giờ vậy.

"Để tớ nói cho các cậu biết, khi vào đó phải thật cẩn thận. Đồ uống không được để ngoài tầm mắt, có người đυ.ng vào thì cậu đem nó đổ đi, đừng có tự mình chạy đi tìm phiền toái, biết chưa?" Bồi Bồi cảm thấy mình sắp phát điên.

Trong mắt Bồi Bồi, Tiểu Thiến rất thích chạy để tìm cảm hứng hoặc làm vài chuyện kỳ quái, còn Hưởng Nguyệt có khả năng cao bị bạn trai phát hiện và đem đi xử lý.

"Cậu, không được quấy rầt người khác, tìm được linh cảm là rời đi, biết chưa? Cậu, không được tùy tiện uống rượu cùng người khác, nếu cậu uống chúng tớ không có biện pháp đưa cậu trở về đâu!" Bồi Bồi lo lắng không phải không có đạo lý, Tiểu Thiến đã nhiều lần vì tìm linh cảm cho bức tranh mà làm ra vài chuyện kỳ quái, còn Hưởng Nguyệt say xỉn trong một buổi gặp mặt đã gây ra một tai nạn thảm thiết.

“Các cô ấy đã biết, cậu yên tâm, không cần lo lắng quá nhiều.” Lê Lạc trấn an vỗ vai Bồi Bồi.

Lê Lạc biết sự lo lắng của Pei Pei không phải là không có lý. Những cô gái chưa từng tới quán bar nên biết cách tự bảo vệ bản thân trước khi bước vào. Về phần cảnh báo bọn họ không được nháo, Lê Lạc cho rằng bọn họ nghe không vào.