Chương 2: Bị trai đẹp nghi ngờ

Sau khi Lê Lạc vào phòng, cô nghi ngờ nhìn xung quanh, trong lòng cảm thấy kì quái, vì sao ánh đèn lại mờ ảo đến mức mơ hồ.

Ngay khi cảm giác bất an thấp thỏm trong nội tâm cô lớn dần lên, cô muốn xoay người rời khỏi phòng, một đôi tay thuận lợi ôm lấy eo cô.

Lê Lạc nháy mắt mất thăng bằng, cô lắc lư hai cái mới ổn định được bước chân, đồng thời cô cảm nhận được một thân hình ấm áp lên người mình, rõ ràng người đang ôm nàng là của đàn ông.

Lê Lạc vốn không có thói quen tiếp xúc gần gũi với con trai, cô lập tức tính toán đẩy người đàn ông bên cạnh ra, nhưng hai tay kia ôm eo cô rất chặt, một chút cũng không xê dịch.

"Sao vậy? Em không thích anh sao?" Từ trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam rát êm tai, thanh âm nhẹ như lông hồng truyền vào tai cô, nhưng đây không phải chuyện Lê Lạc quan tâm trước mắt.

“Chờ đã, buông tôi ra trước, tôi tới đây tìm bạn, anh…” Cô chưa kịp nói xong, hai bàn tay khác sờ soạng trên người cô, đem áo sơmi của cô cởi ra.

“Vân Ngạo, cậu đang nói gì với cô ấy thế?” Một thanh âm khác vang lên, động tác tay của cậu không chậm đi chút nào, trong nháy mắt, toàn bộ cúc áo sơmi của Lê Lạc đã được cởi ra, bàn tay cậu ta tiến vào trong nội y nắm lấy bộ ngực tròn, mặc cho cô giãy dụa vô ích.

“Cô ấy dường như không phải là “hàng” của chúng ta.” Người đàn ông tên Vân Ngạo nhận thấy có điều gì đó không ổn, cậu muốn giải thích rõ ràng nhưng sau khi chạm vào làn da mịn màng của cô gái trong tay, câu nói dần dần biến mất.

"Làm ơn thả tôi ra, tôi không phải." Lê Lạc vô cùng căng thẳng, cô không biết phải đối mặt với tình huống trước mắt như thế nào, giãy giụa thì vô ích còn thân thể dần dần bị xâm phạm.

Cô thật sự đã đi nhầm phòng? Bọn họ là ai?

“Không phải sao?” Người đàn ông thứ hai xuất hiện nhấn công tắc đèn bên cạnh anh, một ngọn đèn nhỏ được thắp sáng, mặc dù không sáng lắm nhưng nó miễng cưỡng làm cho người ta thấy rõ ràng tình huống trước mắt.

Trước mặt cô là hai người đàn ông, hay nói chính xác hơn là hai thiếu niên không chớp mắt nhìn cô, hai người đó thoạt nhìn ít tuổi hơn cô, nhưng cả hai đều có khuôn mặt rất đẹp.

Thiếu niên được gọi là Vân Ngạo có khuôn mặt điển trai và dễ thương, đôi mắt to chớp chớp.

Khuôn mặt của Đông Kỳ có một chút hung hãn hơn, phối hợp với hơi thở trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu ta thì hoàn toàn ra phong cách tổng tài bá đạo.

Nếu như ở tình huống bình thường, giá trị nhan sắc của hai người này tuyệt đối làm cho Lê Lạc ngơ ngác thưởng thức một hồi.

“Đông Kỳ, xem ra cô ấy đúng là không phải, thả cô ấy đi?” Vân Ngạo nhìn bộ ngực trần trụi của người phụ nữ trong tay mình, tuy nói vậy nhưng tay cậu hoàn toàn không có ý buông ra.

"Tôi thấy cậu không phải cũng rất hài lòng sao? Giữ cô ta lại đi, tôi không đủ kiên nhẫn để đợi một người phụ nữ mà tôi không biết mình có hài lòng không." Đông Kỳ nói.

Chờ đã, mọi thứ dường như đang đi sai hướng rồi!

Mấy người trước khi thảo luận không phải nên hỏi ý kiến của tôi trước sao!?

Tiếng gầm thét bên trong nội tâm của Lê Lạc vang vọng cả bầu trời, cô khẳng định mình đã đi nhầm phòng, tình cờ cô trở thành người thay thế cho một người phụ nữ nào đó.

Mặc dù cô không biết người phụ nữ đó ban đầu đến đây với mục đích gì, nhưng dù sao đặt trên người Lê Lạc cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.

“Thực xin lỗi, có lẽ tôi đã đi nhầm phòng, có thể để tôi rời đi không?” Lê Lạc không có phương án nào để toàn thân trở ra, nếu là ngày xưa đại khái cô sẽ nói ha ha ha sao có thể không có biện pháp rời đi, nhưng khi cô gặp loại chuyện này liền hiểu.

Bây giờ ngoài thét chói tai, chọc vào mắt họ và tông cửa xông ra thì cô không nghĩ ra được biện pháp nào khác, mà mấy phương án trước mắt cũng không phải lựa chọn sáng suốt, cô bị đám thiếu niên chế trụ chặt chẽ, điểm ấy có thể chứng minh, chọc giận đối phương chỉ có thể đổi lấy sự đối đãi kinh khủng hơn.

Cô nên làm gì đây?

Lê Lạc thầm hy vọng rằng hai người bạn kia có thể giao tiếp qua lý trí.