Chương 4: Cô gái kỳ lạ

Đến khi Lê Lạc phản ứng lại, cô đã nằm sấp trên chiếc giường lớn.

Thật là một căn phòng sang trọng nha, đây là phòng tổng thống trên tầng cao nhất phải không?

Lê Lạc bị phân tâm do ý niệm trong đầu chợt lóe qua, sự chú ý trong nháy mắt liền bị hai thiếu niên bên cạnh câu đi mất.

Đông Kỳ ôm Lê Lạc nằm xuống, còn Vân Ngạo ở phía sau ngăn chặn cô, Lê Lạc bị hai người giáp công vẫn không từ bỏ hy vọng chạy trốn, cho dù đại não cô bắt đầu mơ mơ màng màng, cô vẫn nghĩ cách để hai người này không làm đến bước cuối cùng.

Trong khi cố gắng giữ cho đầu óc tỉnh táo, cô cũng đem mọi thứ trong phòng quan sát một lần, cố gắng tìm mọi khả năng để hai người này buông tha cô.

Nhưng lúc này trong đầu cô nghe thấy Vân Ngạo gọi mình một tiếng chị, cả người liền sửng sốt.

Không thể nào! Hai người này trưởng thành chưa vậy? Như thế này cô có bị tính là dụ dỗ trẻ bị vị thành niên không? Mặc dù cô mới là người bị lừa?

“A, chị không chuyên tâm.” Ngay khi Vân Ngạo lộ ra vẻ không hài lòng và có vẻ đang chuẩn bị làm gì đó, Lê Lạc đã ngắt lời cậu.

“Cậu, hai cậu bao nhiêu tuổi?” Lê Lạc có chút không xác định.

Mặc dù dưới looại tình huống này mà hỏi vấn đề thì có hơi ngu ngốc, nhưng cô vẫn muốn đảm bảo rằng mình sẽ không bị phụ huynh kia buộc tội dụ dỗ trẻ vị thành niên, nếu không trước tòa cô hết đường chối cãi.

Camera theo dõi của khách sản chỉ thấy cô tự nguyện đi vào căn phòng này, ai nhìn vào sẽ nói cô cố ý leo lên giường của người có tiền.

Lê Lạc một lần nữa nghĩ cách trốn thoát nhưng cô không nghĩ ra được phương án nào hữu ích, thay vào đó, cô lại đưa ra kết luận là mình có thể đang dụ dỗ trẻ vị thành niên.

Vân Ngạo ngây người, cậu không rõ trong đầu cô gái này nghĩ cái gì mà có thể hỏi vấn đế ấy vào thời điểm này.

Một tiếng cười trầm thấp vang lên sau lưng.

“Yên tâm, chúng tôi đều đã trưởng thành.” Đông Kỳ trả lời cô.

Đông Kỳ nghĩ cô gái này có chút thú vị, thậm chí có chút kỳ lạ, nhưng điều đó không ngăn cản cậu thưởng thức cơ thể cô.

Mặc dù cậu tìm vào phụ nữ chỉ để giải trí và giải tỏa du͙© vọиɠ, nhưng cô gái này có vẻ khác so với phụ nữ khác.

Trong thời gian ngắn mà cậu sinh ra hứng thứ với cô gái này?

Đông Kỳ không chắc đây có phải là ảo giác hay không, bất quá cậu không cần biết cô gái này như thế nào, anh đã tính tối nay phải có được cô.

Lê Lạc không tính toán gây xúc động hay đe dọa hai người này, thậm chí cô cũng không có ý định gọi cảnh sát, cô đoán rằng đây không phải là yếu tố khiến hai người họ lo lắng.

Bọn họ thoạt nhìn không sợ trời không sợ đất, hiển nhiên là có bối cảnh nhất định mới dám làm chuyện này, cô cũng không cần đi tìm công đạo cho mình.

Bọn họ đều trưởng thành rồi, bằng không cô cứ tuân theo là được, phản kháng cũng vô ích.

Lê Lạc cam chịu nghĩ.

Cô không phải loại người phản đối quan hệ trước hôn nhân, cũng không phản đối hành vi tìm bạn tình của người khác, nhưng cô đối với bản thân có một điểm đạo đức mấu chốt, nhưng đêm nay, điểm mấu chốt này có vẻ đang biến mất khi gặp nguy hiểm.

Vì đây là lần đầu tiên của mình nên cô muốn làm nghiêm chỉnh chăng? Tuy hai người này rất đẹp trai, nhưng tùy tiện đem lần đầu tiên cho người xa lạ, trong trạng thái hung bạo như vậy, hẳn là cô sẽ lưu lại ám ảnh.

Hay cô đảo khách thành chủ, cường bạo lại họ? Chủ ý này không tồi, Lê Lạc nghĩ.

“Từ đầu đến giờ cô rất không tập trung.” Vân Ngạo cau mày, khuông mặt đáng yêu lộ ra vẻ bất mãn.

Tay thiếu niên tham lam tiến vào nơi giữa hai đùi cô, vuốt ve hạt châu nhỏ để trả thù.

“Này—” Lê Lạc thở dốc, cô vươn tay nắm lấy chiếc chăn ở bên cạnh, như thể bằng cách này cô có thể san sẻ kɧoáı ©ảʍ do Vân Ngạo mang lại.

Đồng thời, Đông Kỳ một tay nắm một bên ngực đẫy đà, một tay chơi với đầṳ ѵú bên kia của cô.

Lý Lộ hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ tiếp, những thứ vừa nghĩ đến như gọi cảnh sát, chọc vào mắt, lần đầu rất đau… đều bị kɧoáı ©ảʍ lấn át hoàn toàn.