Chương 48: Không khống chế được

Tư thế này còn quá xa lạ với Lê Lạc, cô ngồi trên bồn rửa mặt, hai chân dạng ra, còn thiếu niên phía trước điên cuồng đong đưa thắt lưng, côn ŧᏂịŧ thô to ra ra vào vào trong tiểu huyệt, nơi hai người giao hợp phát ra tiếng nước ba ba ba. Lê Lạc nhìn thấy hình ảnh thân mật như vậy càng làm cho cô ngại ngùng không thôi, cô quay đầu để tránh nhìn thấy hình ảnh kia, nhưng hình như xúc cảm của cô càng trở nên rõ ràng hơn.

Bồn rửa lạnh cùng với thân thể người đàn ông ấm áp tạo nên sự đối lực mãnh liệt. Lê Lạc cảm thấy tốc độ ra vào của côn ŧᏂịŧ ngày càng nhanh hơn. Trong nháy mắt, Lê Lạc cảm giác được trọng tâm toàn thân đều tập trung ở nơi hai người giao hợp.

Tốc độ va chạm ngày càng trở nên mãnh liệt, như thể mất đi lý trí. Cuối cùng, sau khi Lê Lạc đạt cao trào lần thứ ba, thiếu niên mới bất đắc dĩ tước vũ khí đầu hàng, bắn không sót một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng nào vào tử ©υиɠ của cô.

Đông Kỳ ôm Lê Lạc đang mơ mơ màng màng ngủ ra khỏi phòng tắm rồi đặt cô lên giường. Cậu cũng nhanh chóng trèo lên giường rồi lật người Lê Lạc lại, để cho cô quỳ sấp xuồn, sau đó cậu cắm côn ŧᏂịŧ vào từ phía sau, bắt đầu hiệp hai.

Lê Lạc đã quá mệt mỏi nên cô không thể chống cự, cô chỉ có thể vô lực trầm luân trong cuộc hoan ái. Đông Kỳ làm không biết đủ, cậu đè Lê Lạc làm rất nhiều lần, cho tới khi cô khóc lóc cầu xin cậu mới dừng lại.

Lê Lạc không thể chịu được nữa, Đông Kỳ đã đáp ứng dừng lại, nhưng cậu không thể ngăn cản được hành động của chính mình. Cậu điên cuồng rút ra đút vào khiến Lê Lạc mềm nhũn ở trên giường, như vậy thì cô sẽ không đi đâu được, cô chỉ có thể thuộc về cậu mà thôi.

Sau khi để lại sau lưng Lê Lạc thật nhiều dấu hôn, Đông Kỳ ôm cô lên ngồi trên người mình, nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô nhưng động tác dưới thân không hề có ý chậm lại.

“Ô…không cần.. ưm….” Lê Lạc tựa đầu vào vai Đông Kỳ, hai tay ôm eo cậu ta, cô buồn ngủ lắm rồi.

“Cầu xin tôi.” Đông Kỳ không biết mình muốn gì, giờ phút này cậu chỉ muốn có bằng chứng chính xác về việc Lê Lạc thuộc về mình, bất kể là điều gì cũng được.

“Xin cậu…” Hai mắt Lê Lạc gần như nhắm lại, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập trong cơ thể khiến cô khó chịu tới mức không ngủ nổi, cô chưa từng trải qua loại cảm giác này bao giờ nên cô chỉ có thể bất lực như con mèo nhỏ không tìm được đường đi.

“Tôi là ai? Nhìn tôi, tôi là ai?” Đông Kỳ nhẹ nhàng nắm cằm Lê Lạc, ép cô nhìn mình.

"Đông Kỳ… ô…" Khóe mắt Lê Lạc phiếm hồng, không biết là do khó chịu hay do thoải mái.

“Được… tha cho cô” Sau vài cú va chạm mạnh mẽ, Đông Kỳ đem toàn bộ tinh bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong cơ thể Lê Lạc.

“Ngủ đi.” Đông Kỳ đặt Lê Lạc lên giường rồi đắp chăn cho cô. Cậu nhìn Lê Lạc nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cô.