Chương 2: Tôi sẽ cho em nhìn xem

Tạ Phóng, cũng chính là lão sư dạy toán của Lâm Đường, năm nay 24 tuổi.

Nghe nói hắn là đệ tử cưng của giáo sư Đại Ngưu, kiến thức chuyên môn rất nhiều, tới dạy học cũng chỉ là thể nghiệm sinh hoạt.

Sau giờ học, Lâm Đường cầm một cuốn sách giáo khoa toán cao cấp, lo sợ bất an mà đứng ở trước cửa văn phòng của Tạ Phóng.

Để tạo điều kiện thuận lợi cho việc nghiên cứu học tập của Tạ Phóng, Đại học C đã đặc biệt chấp thuận cho hắn một văn phòng riêng cho sau khi mời hắn đến tới trường học dạy học.

Điều này cũng dẫn đến việc hành lang này hầu như không có người, xung quanh đều yên tĩnh, ngoại trừ tiếng thang máy chạy ầm ầm ngoài hành lang.

Lâm Đường đứng ở cửa, nghĩ đến điện thoại di động của mình bị hắn lấy đi, lấy hết can đảm gõ cửa.

“Vào đi.”

Chủ nhân của văn phòng đáp lại.

Lâm Đường nuốt nước miếng, sợ hãi đẩy cửa bước vào.

Tạ Phóng ngồi ở bàn làm việc trước, trên sống mũi cao đeo một cặp kính vàng, trên tay cầm trang giáo án màu trắng, môi mỏng khẽ mím, cả người từ trong ra ngoài tản mát ra hơi thở cấm dục.

Nhìn chiếc cúc áo sơ mi được hắn cài đến kín mít, ánh mắt Lâm Đường đảo qua, cảm thấy trong lòng hơi ngứa, muốn tự mình giúp hắn cởi bỏ cúc áo.

“Tới?”

Thấy nàng tiến vào, người đàn ông đặt giáo án trên tay xuống, sau đó tháo kính xuống, lộ ra ánh mắt áp bách.

Lâm Đường cẩn thận gật gật đầu.

Tạ Phóng từ trong miệng phun ra một ngụm khí, có chút đau đầu mà xoa xoa huyệt thái dương, ngón tay gõ gõ điện thoại di động màu hồng bên cạnh.

“Học sinh Lâm, điểm toán của em không xuất sắc, học kỳ trước em không đạt tiêu chuẩn. Vẫn dựa vào tôi vớt em lên.”

Nghĩ đến thành tích rách nát của chính mình, Lâm Đường trong lòng càng cảm thấy áy náy, “Thực xin lỗi lão sư.”

Nghĩ đến những gì mình nhìn thấy, biểu hiện của Tạ Phóng trong nháy mắt có chút cổ quái.

Lâm Đường ngẩng đầu, có chút hi vọng nhìn hắn, "Lão sư, em thật sự biết sai rồi. Về sau nhất định ngẫm lại. lão sư trả lại di động cho em được không?"

Trả lại cho ngươi?” Tạ Phóng nhướng mày hỏi mà không trả lời.

“Ân ân.” Lâm Đường điên cuồng gật đầu.

“Cũng không phải không được, chỉ cần em hứa với tôi, không được xem lại truyện này trong lớp của tôi.” Hắn dừng lại, khóe miệng khẽ co giật hơi hơi cong lên, “Đau thì kêu ra, lão sư sẽ thao nhẹ một chút.”

Lâm Đường:……

Nam nhân đôi mắt híp lại, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô gái mặt đỏ bừng trước mặt không chớp mắt, giọng điệu càng thêm vẻ đắc ý.

“ Hay là, học sinh Lâm có ý như vậy với tôi?"

Là một giáo viên, làm thế nào hắn có thể nói những lời như vậy …

Lâm Đường suy nghĩ lung tung, không khỏi bắt đầu cùng hắn tranh cãi, “Lão sư đây là có ý tứ gì, học sinh là tương lai của tổ quốc, ngươi nói lời này là phỉ báng sự trong sạch của ta!"

“Ta đang vu khống sự trong sạch của ngươi?"

Tạ Phóng cười nhẹ một tiếng.

“Học sinh Lâm, một học sinh trong sáng sẽ không vẽ truyện tranh cùng lão sư làʍ t̠ìиɦ.”

“Bất quá em vẽ không tồi, tôi sẽ không bủn xỉn đối với em khen ngợi.” Hắn khích lệ nói: “Chẳng qua là bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của nam chính có vẻ không được đẹp cho lắm. Em có thể vẽ tốt hơn một chút."

Lâm Đường không ngờ hắn lại nói ra lời này một cách đĩnh đạc như vậy.

Tuy rằng không biết lão sư là như thế nào chỉ bằng một cái giao diện truyện tranh liền biết tác giả là nàng, nhưng là theo ý kiến của hắn, Lâm Đường lại không phục.

Nàng lẩm bẩm nói: “Tôi cảm thấy tôi đã vẽ rất tốt. Có bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nào đẹp hơn thế không, trừ khi anh cho tôi nhìn xem.

Trầm mặc.

Cho đến khi người đàn ông ở phía đối diện “Sách” một tiếng.

Hắn mỉm cười bắt đầu cởi thắt lưng, "Em rất muốn xem sao? Cũng không phải không được. Tôi sẽ cho em thêm kiến thức.